Lương Nhân Của Ta

Chương 8

A Tư Tạp Ban Ngục Hữu

2025-03-18 11:00:26

Trong buổi tiệc này, ta và Ôn Trạch chỉ là vai phụ. Tự giác ngồi ở một góc ăn uống. Nhưng chúng ta không gây chuyện, thì chuyện cũng tự tìm đến chúng ta.

Ôn Trạch giữa chừng đi thay y phục, mãi không quay lại, ta sai người đi tìm, lại đụng phải nha hoàn bên cạnh Giang Tiêu Tiêu là Hồng Hà nước mắt rưng rưng chạy vào. Nàng ta nói, Ôn Trạch say rượu, đã khinh bạc nàng ta.

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu tỏ vẻ đau lòng, ép ta nhận nàng ta làm thiếp.

Vở kịch này của Giang Tiêu Tiêu vừa diễn, ta liền biết nàng ta đang tính toán gì. Tuy nàng ta chê bai Ôn Trạch, nhưng không chê Ôn gia. Nhét nha hoàn vào làm thiếp, tốt nhất là chen lấn cho ta không còn chỗ đứng, nàng ta sẽ nắm chắc được mọi lợi ích.

Qua nhiều ngày hòa hợp với Ôn Trạch, ta hiểu rõ, chàng không phải là kẻ thật sự háo sắc phóng đãng. Chắc chắn là Giang Tiêu Tiêu vu oan giá họa.

Ở Giang gia, ta luôn là người dễ bị bắt nạt, vì vậy nhân lúc Ôn Trạch chưa quay lại, Giang Tiêu Tiêu muốn thừa thắng xông lên:

"Hôm nay là ngày tốt hai tỷ muội chúng ta về nhà mẹ đẻ, đừng để con nha đầu này khóc lóc, làm mất đi không khí vui vẻ."

"Muội muội cứ nhận chén trà thiếp thất này, an ủi nàng ta, để nàng ta lui xuống đi."

Nếu nhận Hồng Hà, sau này ắt sẽ là tai mắt được cài bên cạnh ta và Ôn Trạch. Khó tránh khỏi việc để nàng ta phát hiện thân phận của Ôn Trạch, vậy thì hỏng việc lớn.

Vì vậy, ta đặt bát đũa xuống, quay sang nhìn Hồng Hà đang quỳ trên mặt đất.

"Nhị cô gia đã khinh bạc ngươi ở đâu?"

"Khinh bạc như thế nào?"

"Có ai nhìn thấy không?"

"Ngươi có bằng chứng không?"

"Thân thể ngươi đã bị xâm phạm chưa?"

Ta dùng ngôn ngữ ký hiệu, tuy không thể nói, nhưng khí thế đã đủ bức người.

Hồng Hà ấp úng không nói nên lời.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nha đầu muốn trèo cao bám chắc nhiều lắm, ai biết được có phải nàng ta thấy Nhị cô gia say rượu, cố ý câu dẫn hay không?"

Ta đang ra hiệu bằng tay, thì Ôn Trạch quay lại.

Chỉ cần liếc mắt một cái, chàng đã hiểu chuyện gì.

Chàng thản nhiên ngồi xuống: "Vừa rồi ở phòng thay đồ, nha đầu này xông vào cứ đòi hầu hạ, muốn đút ta uống canh giải rượu."

"Ta vô tình chạm vào mu bàn tay nàng ta, sao nha đầu nhà họ Giang lại quý giá thế, chạm tay một cái đã muốn được nạp làm thiếp rồi?"

"Nhạc phụ nhạc mẫu cứ việc mời người đến kiểm tra, ta không hề làm hại nàng ta."

"Nếu hầu hạ ta một lần đã muốn được nạp thiếp, vậy thì những nha đầu vừa rồi dẫn ta vào cửa, rót nước rửa tay, dọn thức ăn, rót rượu, còn có quạt mát cho ta, sáu bảy nha đầu này, đều nạp hết đi!"

"À đúng rồi, còn cả những người đã hầu hạ tỷ phu, tỷ phu cũng phải nạp hết, đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe vậy, sắc mặt các nha đầu trên bàn tiệc đều trắng bệch.

Ôn Trạch không giữ thể diện, bắt đầu lớn tiếng đòi chọn người trong phòng, còn lôi kéo Phương Hoài Minh cùng chọn.

Phụ thân không muốn mất mặt trước đông đảo quan lại, liền tự mình lên tiếng, nói sẽ xử lý Hồng Hà - kẻ cố ý muốn được sủng ái, mới miễn cưỡng dẹp yên được sự náo loạn của Ôn Trạch.

Lúc ngồi xuống, Ôn Trạch nghiêng người ghé sát tai ta nhỏ giọng khen: "Làm tốt lắm, chúng ta nên cứng rắn như vậy, đừng mềm yếu để người ta bắt nạt."

"Dù sao nàng cũng không quậy bằng ta, ta sẽ lo liệu hết cho nàng."

Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến ta ngứa ngáy, không nhịn được cười quay đầu tránh né chàng.

Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu, ta nhìn thấy Phương Hoài Minh đang ngồi ở bàn đối diện.

Sắc mặt hắn âm trầm, mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Chỉ một thoáng nhìn nhau, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.

Quả nhiên, khi phụ thân dẫn Ôn Trạch vào phòng trong nói chuyện, nhân lúc khách khứa ra về, xung quanh không có ai, Phương Hoài Minh bịt miệng ta, lôi ta ra sau hòn non bộ.

Ta bị hắn ghì chặt vào hòn non bộ, lưng đau nhói, nhưng không thể thoát ra được.

Ngay cả tay cũng bị hắn giữ chặt, không có cơ hội dùng ngôn ngữ ký hiệu.

"Giang Thấm Thấm, nàng mới gả cho tên khốn nhà họ Ôn mấy ngày, mà đã thay đổi rồi sao?"

"Bây giờ nàng trông như thế nào? Hung dữ, đáng ghét! Thậm chí còn học được cách làm khó người dưới, giúp kẻ ác làm điều ác."

"Đâu còn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ngày xưa nữa?"

Phương Hoài Minh đỏ mắt, vẻ mặt đau khổ.

Bộ dạng này, trông như là vì ta, nhưng lại khiến ta thấy ghê tởm.

Ta không ngừng giãy giụa, nhưng lại bị Phương Hoài Minh siết chặt hơn.

"Muốn chạy? Nàng muốn đi tìm tên khốn nhà họ Ôn đó sao? Hắn cho nàng uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"

"Giang Thấm Thấm, chúng ta thanh mai trúc mã mười năm, nàng chưa từng cười với ta như vậy, chưa từng dùng ánh mắt nhìn hắn để nhìn ta!"

"Ta đã tự thuyết phục mình rằng, nàng bất đắc dĩ mới phải gả cho hắn. Bây giờ xem ra, là ta sai rồi, nàng ở bên hắn rất sung sướng phải không? Kẻ phong lưu tình trường như hắn, bản lĩnh hầu hạ nữ nhân nhất định là thượng thừa, nàng rất thích phải không?"

"Giang Thấm Thấm, nàng đúng là đồ dâm phụ!"

Phương Hoài Minh càng mắng càng khó nghe, động tác trên tay cũng dần dần trở nên bất chính.

Thấy Phương Hoài Minh sắp vượt quá giới hạn, ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đá đổ chậu cây cảnh đặt trên hòn non bộ.

Chậu cây rơi từ hòn non bộ xuống, tiếng động rất lớn, đám nha hoàn hạ nhân nghe thấy tiếng liền chạy đến, Phương Hoài Minh mới chịu buông ta ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Nhân Của Ta

Số ký tự: 0