Lương Nhân Của Ta

Chương 7

A Tư Tạp Ban Ngục Hữu

2025-03-18 11:00:26

Họ nói muốn dạy ta quy củ.

Nước trà nóng hổi, bắt ta bưng đi kính trà, quỳ xuống cầu xin trưởng bối nể mặt uống.

Rõ ràng là đang làm khó.

Khi ta chuẩn bị nhẫn nhục chịu đựng, Ôn Trạch cầm quạt xếp không chút khách khí hất đổ chén trà, làm nước b.ắ.n lên người nhị thẩm.

"Người của nhị phòng, tam phòng, không cần phải ra vẻ trưởng bối trước mặt phu thê chúng ta, sau khi phụ mẫu qua đời, trưởng bối của ta, Ôn Trạch, chỉ có một mình gia gia, các ngươi tính là cái thá gì!"

Ôn Trạch nói năng không chút khách khí, quay đầu kéo ta đi ra ngoài.

Nhưng lại bị gia đinh của nhị phòng vây quanh.

Ta bị trận này làm cho giật mình, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Ôn Trạch.

Nhưng chàng lại như đã quen rồi, ung dung quay lại ngồi xuống, vắt chân: "Xem ra những lời ta vừa nói, thúc thúc thẩm thẩm không thích nghe."

"Nếu các ngươi thích làm ra vẻ trưởng bối trước mặt ta, vậy ta cũng làm ra vẻ huynh trưởng trước mặt mấy đệ đệ, bọn chúng thường xuyên quấn lấy ta, muốn ta dẫn chúng đến Hoa Giác Lâu và sòng bạc..."

Ôn Trạch còn chưa nói xong, nhị thúc của chàng đã đập vỡ chén trà đuổi chàng ra ngoài.

Dù là nhi tử nhà ai, cũng đều nâng niu, đề phòng Ôn Trạch dẫn đến những nơi ô uế đó, sẽ hủy hoại tiền đồ của con cái.

Không ai lại vì muốn gây sự với một tên phế vật ăn chơi trác táng mà kéo con mình xuống nước.

Tai họa của ta, cứ như vậy dễ dàng được tránh khỏi.

Trở về phòng, Ôn Trạch mới tức giận trách mắng ta: "Tính tình nàng quá mềm yếu, bọn họ bắt nạt nàng, nàng không biết làm ầm lên sao?"

"Nếu hôm nay ta không có ở đây, nàng cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm à?"

Làm ầm lên?

Từ này, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ta.

Làm mình làm mẩy chỉ khiến Phương Hoài Minh chán ghét. Phương Hoài Minh chỉ bảo ta nhẫn nhịn. Hắn luôn nói với ta: "Thấm Thấm, hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, đợi ta thi đỗ thì sẽ tốt thôi, nàng đừng gây chuyện."

Trước kia, Giang Tiêu Tiêu bắt nạt ta quá đáng, thỉnh thoảng ta phản kháng, hắn lại trách ta không giữ được bình tĩnh, cứ thích gây phiền phức cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thế mà giờ đây, Ôn Trạch lại nói với ta: "Trong Ôn gia có vài người không dễ đối phó, nàng càng nhẫn nhịn, bọn họ càng được nước lấn tới."

"Vì vậy, cứ cứng rắn lên. Người như chúng ta, có gì phải sợ? Bất kể gây ra chuyện gì, ta sẽ lo liệu hết cho nàng."

Nói xong, chàng nhìn ta, cười có chút bất đắc dĩ: "Tay chân nhỏ bé thế này, đánh ai cũng không lại, lại còn không nói được, muốn mắng người cũng không xong."

Ta cúi đầu, mân mê chiếc khăn tay, lòng tràn đầy tự ti. Thật ra, ta vẫn luôn biết mình tầm thường, chẳng có bản lĩnh gì, lại còn là một nữ nhi khuê các tàn tật. Ngay cả việc báo thù cho mẫu thân, lật lại án oan cho ngoại tổ, ta cũng chỉ có thể cầu xin một người nam nhân giúp đỡ.

Trước đây, ta trông cậy vào Phương Hoài Minh. Bây giờ, ta dựa vào Ôn Trạch. Ôn Trạch nói đã chọn ta làm chỗ dựa vững chắc sau lưng chàng, nhưng ta có thể làm gì thực sự cho chàng đây...

Đang lúc ta tự oán tự trách, Ôn Trạch dùng một cây quạt xếp nâng cằm ta lên: "Thấm Thấm, ta nhớ nàng không phải bẩm sinh đã câm, trước kia nàng nói được mà?"

Ta ngây người gật đầu.

"Sau này, chỉ cần ta ở bên cạnh nàng, nếu nàng chịu uất ức, cứ việc mắng, không nói ra tiếng cũng được, ta có thể nhìn khẩu hình, ta sẽ mắng thay nàng."

Lời Ôn Trạch nói nghe như đùa, nhưng lại bất ngờ khơi dậy sự mềm yếu đã lâu bị chôn giấu trong lòng ta. Từ khi ta bị câm, không ai quan tâm ta có nói được hay không, cũng không ai để một nữ nhi câm mở miệng. Ngay cả Phương Hoài Minh cũng vậy.

Mà giờ đây, có một đôi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn ta: "Ta vốn là người điếc, không nghe được, ngày thường đều dựa vào việc nhìn khẩu hình của người khác, cho nên trong mắt ta, nàng cũng giống như họ, cứ việc mở miệng nói đi."

Nàng cũng giống như họ...

Ta thầm nhẩm lại câu nói này, cuối cùng như thể lấy hết can đảm, dùng khẩu hình gần như cường điệu, lặng lẽ mắng một câu: "Tên khốn!"

Ôn Trạch lập tức cười cong mắt: "Sao từ ngữ mắng người của nàng lại mềm mỏng thế? Học theo ta này, đồ quỷ sứ!"

Ta cũng cười theo, chàng nói gì, ta liền học theo nói y như vậy.

Đang cười đùa, ta nhìn khuôn mặt Ôn Trạch, vô thức thốt ra hai chữ: "Ôn Trạch."

Thấy khẩu hình của ta, Ôn Trạch sững người, sau đó đưa tay miêu tả theo môi ta, như muốn khắc sâu hình dáng đôi môi khi ta gọi tên chàng vào trong lòng: "Sau này, chỉ cần nàng gọi tên ta, ta nhất định sẽ đáp lại nàng."

Lúc này, ánh mắt Ôn Trạch sáng rực, như đang nói một lời thề nguyện long trọng.

Ta mới nhận ra, trước kia ta giống như một nữ nhi nhà nông nghèo khổ, ngày ngày ăn rau dại, một khi gặp được bánh bao trắng, ta liền coi đó là món ăn ngon nhất trên đời. Nhưng ta đâu biết, trên đời này, còn có sơn hào hải vị.

Phương Hoài Minh là chiếc bánh bao trắng ta gặp khi còn chưa hiểu biết. Còn Ôn Trạch, mới chính là sơn hào hải vị thực sự.

Thì ra, trên đời còn có nam nhân như chàng.

Ba ngày sau, tiệc mừng về nhà mẹ đẻ được tổ chức long trọng tại Giang gia. Đại phu nhân còn gửi thiệp mời cho Quận thủ đại nhân, mời không ít quan lại đến để ủng hộ Giang Tiêu Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Nhân Của Ta

Số ký tự: 0