Chương 6
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
Ta muốn kiểm chứng suy đoán của mình, đưa tay sờ lên lưng chàng, người mà ta đoán có một vết sẹo dài trên lưng, lại bị chàng phản thủ kẹp chặt trên đỉnh đầu không thể động đậy.
Mãi đến khi chàng động tình phát ra một tiếng rên khẽ, ta mới có chút chắc chắn…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Giọng nói này, giống hệt giọng nói của tên ám vệ khi động tình, ngay cả âm cuối run rẩy cũng không khác gì.
Từ khi bị câm, độ nhạy cảm với âm thanh của ta đã tăng lên rất nhiều.
Thêm vào đó... thói quen giường chiếu và kích thước kia cũng trùng khớp.
Đại lang Ôn gia trước mặt này, tám phần chính là tên ám vệ kia.
Ta không che giấu sự nghi ngờ trong mắt, nhìn chằm chằm người này.
Cuối cùng chàng cũng không giả vờ được nữa, bật cười: "Xem ra nàng cũng khá thông minh, chưa đến nửa canh giờ đã đoán ra."
"Ta còn định trêu chọc nàng thêm một chút nữa, chán thật, đúng là rất chán."
Ta nằm mơ cũng không ngờ, sát thủ ám vệ dưới trướng Vĩnh Vương, lại chính là Đại lang Ôn gia phong lưu phóng đãng kia - Ôn Trạch.
Chàng đã sớm biết ta là Giang gia nhị cô nương, cũng biết ta sẽ gả cho chàng.
Vậy thì những lời chàng nói ở Tam Thanh Tự, hoàn toàn là lừa ta!
Cố ý đùa giỡn!
Đùa bỡn ta trong lòng bàn tay!
Trong nháy mắt ta vừa tức vừa giận.
Nhưng lại ngại chàng thật sự là người của Vĩnh Vương, ta đã từng thấy bộ dạng chàng g.i.ế.c người không chớp mắt, trong lòng sợ hãi, không dám nổi giận với chàng.
Vì vậy liền quay đầu đi, không nhìn chàng nữa.
"Giận rồi sao?" Ôn Trạch cúi người xuống, những nụ hôn dày đặc rơi trên cổ ta, như đang dỗ dành ta.
"Ta làm việc cho Vĩnh Vương, chuyện này chưa từng giấu diếm nàng, chuyện ở Tam Thanh Tự, ta có nỗi khổ riêng."
Ôn Trạch coi như kiên nhẫn giải thích với ta.
Ta biết đây là bậc thang chàng dành cho ta, không còn cứng đầu nữa, quay đầu nghe chàng nói.
"Ta quả thực là nghe được tin tức Giang gia đổi người gả, nên mới đến Tam Thanh Tự thử nàng."
"Nếu lần đó, nàng không đồng ý, sau này nàng gả vào đây, cứ an an ổn ổn làm một phu nhân nội trạch ở Ôn gia, ta cũng sẽ không để nàng biết thân phận khác của ta."
"Nhưng nàng đã đồng ý, điều đó chứng tỏ nàng đã thay đổi."
"Người có thể biết thân phận của ta, có thể cùng ta kề vai chiến đấu, phải là kẻ điên cuồng liều lĩnh như ta."
"Chứ không phải là tiểu cô nương câm điếc trước kia, do dự bất quyết, vì một người nam nhân mà có thể từ bỏ thù hận của mẫu thân."
Nói đến đây, Ôn Trạch đầy ý cười, nhưng lại mang theo ý mỉa mai.
Ta hiểu ý trong lời nói của chàng.
Chàng đang để tâm đến việc, lần đầu tiên tìm ta hợp tác, ta đã từ chối chàng vì tin rằng Phương Hoài Minh có thể báo thù cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mắt chàng, ta chẳng phải là loại người vong ân bội nghĩa, vì tình yêu của mình mà vứt bỏ thù hận nhà mẹ đẻ sao?
Chàng không dám giao phó cho ta.
Nếu đổi lại là ta, ta cũng không dám.
Vì vậy chàng muốn thử thách ta, may mắn là ta đã vượt qua.
Nhưng mà...
Ta nhìn người trước mặt nói năng lưu loát này, vẫn đầy nghi hoặc.
Người đời chẳng phải đều nói Đại lang Ôn gia bị điếc sao?
Trước đây ta đến Hoa Giác Lâu, thấy Ôn Trạch nói chuyện với các ma ma, cô nương trong lầu, còn cả bây giờ nói chuyện với ta, đều không có chút gì bất ổn.
Ta hỏi ra nghi vấn.
Chàng mở miệng: "Bây giờ ta không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng ta không phải bị điếc từ nhỏ, mà là mười mấy năm trước, bị thương ở tai, cho nên mới biết nói."
"Sau khi bị điếc, ta liền học đọc khẩu hình, ngày thường nhìn môi cũng có thể biết người khác nói gì, giao tiếp cũng không tính là khó khăn."
Chàng dừng một chút, trong mắt không giấu được chút bi thương:
"Đây cũng là lý do ta chọn nàng."
"Ta thật lòng cảm thấy, chúng ta rất giống nhau."
"Phụ thân ta cũng trong vụ án tham ô mười tám năm trước, bị người của Ôn gia nhị phòng, tam phòng đẩy ra, nói ông cấu kết với ngoại tổ của nàng, vì vậy mới bị lưu đày ngàn dặm, c.h.ế.t trên đường đi. Mẫu thân ta vì thế mà bệnh nặng, không được hai năm cũng qua đời."
"Sau đó đường huynh của ta vu oan ta ăn trộm, ta không có phụ mẫu che chở, liền bị bọn họ đè xuống tát mấy chục cái, đánh đến mức thất khiếu chảy máu."
"Tai… cũng vì vậy mà bị điếc."
Giọng điệu Ôn Trạch nhàn nhạt, nhưng lại dấy lên sóng to gió lớn trong lòng ta.
Hóa ra, trên đời này còn có một người, giống ta đến vậy.
Ta đột nhiên nhớ đến trước khi xuất giá, Giang Tiêu Tiêu đã từng đến chế giễu ta, nói:
"Muội muội và Đại lang Ôn gia kia thật xứng đôi. Hắn là kẻ điếc, muội là kẻ câm; hắn là đứa con hoang không cha không mẹ, muội cũng là đồ con hoang không mẹ; hắn thích nhất là rượu chè đàng điếm, muội muội thì lại đúng là kỹ nữ!"
"Ôi chao, đúng là trời ban lương duyên, trời se duyên phận!"
"Muội phải cảm ơn tỷ tỷ, đã nhường mối lương duyên tốt này cho muội!"
Bây giờ xem ra, Giang Tiêu Tiêu nói không sai, ta và Ôn Trạch quả thực rất xứng đôi.
Ngoại trừ những điều nàng ta nói, điểm xứng đôi nhất giữa ta và Ôn Trạch, là có cùng một mối thù.
Nghĩ đến đây, ta mò mẫm trong chăn nắm lấy tay chàng.
Từ nay về sau, con đường chông gai tăm tối, ta và chàng sẽ cùng nhau sánh bước.
Giang gia là biển khổ, Ôn gia cũng là hang ổ sói lang.
Nhị phòng, tam phòng đều không phải người lương thiện, ngay ngày tân hôn đầu tiên đã muốn ra oai phủ đầu ta.
Mãi đến khi chàng động tình phát ra một tiếng rên khẽ, ta mới có chút chắc chắn…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Giọng nói này, giống hệt giọng nói của tên ám vệ khi động tình, ngay cả âm cuối run rẩy cũng không khác gì.
Từ khi bị câm, độ nhạy cảm với âm thanh của ta đã tăng lên rất nhiều.
Thêm vào đó... thói quen giường chiếu và kích thước kia cũng trùng khớp.
Đại lang Ôn gia trước mặt này, tám phần chính là tên ám vệ kia.
Ta không che giấu sự nghi ngờ trong mắt, nhìn chằm chằm người này.
Cuối cùng chàng cũng không giả vờ được nữa, bật cười: "Xem ra nàng cũng khá thông minh, chưa đến nửa canh giờ đã đoán ra."
"Ta còn định trêu chọc nàng thêm một chút nữa, chán thật, đúng là rất chán."
Ta nằm mơ cũng không ngờ, sát thủ ám vệ dưới trướng Vĩnh Vương, lại chính là Đại lang Ôn gia phong lưu phóng đãng kia - Ôn Trạch.
Chàng đã sớm biết ta là Giang gia nhị cô nương, cũng biết ta sẽ gả cho chàng.
Vậy thì những lời chàng nói ở Tam Thanh Tự, hoàn toàn là lừa ta!
Cố ý đùa giỡn!
Đùa bỡn ta trong lòng bàn tay!
Trong nháy mắt ta vừa tức vừa giận.
Nhưng lại ngại chàng thật sự là người của Vĩnh Vương, ta đã từng thấy bộ dạng chàng g.i.ế.c người không chớp mắt, trong lòng sợ hãi, không dám nổi giận với chàng.
Vì vậy liền quay đầu đi, không nhìn chàng nữa.
"Giận rồi sao?" Ôn Trạch cúi người xuống, những nụ hôn dày đặc rơi trên cổ ta, như đang dỗ dành ta.
"Ta làm việc cho Vĩnh Vương, chuyện này chưa từng giấu diếm nàng, chuyện ở Tam Thanh Tự, ta có nỗi khổ riêng."
Ôn Trạch coi như kiên nhẫn giải thích với ta.
Ta biết đây là bậc thang chàng dành cho ta, không còn cứng đầu nữa, quay đầu nghe chàng nói.
"Ta quả thực là nghe được tin tức Giang gia đổi người gả, nên mới đến Tam Thanh Tự thử nàng."
"Nếu lần đó, nàng không đồng ý, sau này nàng gả vào đây, cứ an an ổn ổn làm một phu nhân nội trạch ở Ôn gia, ta cũng sẽ không để nàng biết thân phận khác của ta."
"Nhưng nàng đã đồng ý, điều đó chứng tỏ nàng đã thay đổi."
"Người có thể biết thân phận của ta, có thể cùng ta kề vai chiến đấu, phải là kẻ điên cuồng liều lĩnh như ta."
"Chứ không phải là tiểu cô nương câm điếc trước kia, do dự bất quyết, vì một người nam nhân mà có thể từ bỏ thù hận của mẫu thân."
Nói đến đây, Ôn Trạch đầy ý cười, nhưng lại mang theo ý mỉa mai.
Ta hiểu ý trong lời nói của chàng.
Chàng đang để tâm đến việc, lần đầu tiên tìm ta hợp tác, ta đã từ chối chàng vì tin rằng Phương Hoài Minh có thể báo thù cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mắt chàng, ta chẳng phải là loại người vong ân bội nghĩa, vì tình yêu của mình mà vứt bỏ thù hận nhà mẹ đẻ sao?
Chàng không dám giao phó cho ta.
Nếu đổi lại là ta, ta cũng không dám.
Vì vậy chàng muốn thử thách ta, may mắn là ta đã vượt qua.
Nhưng mà...
Ta nhìn người trước mặt nói năng lưu loát này, vẫn đầy nghi hoặc.
Người đời chẳng phải đều nói Đại lang Ôn gia bị điếc sao?
Trước đây ta đến Hoa Giác Lâu, thấy Ôn Trạch nói chuyện với các ma ma, cô nương trong lầu, còn cả bây giờ nói chuyện với ta, đều không có chút gì bất ổn.
Ta hỏi ra nghi vấn.
Chàng mở miệng: "Bây giờ ta không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng ta không phải bị điếc từ nhỏ, mà là mười mấy năm trước, bị thương ở tai, cho nên mới biết nói."
"Sau khi bị điếc, ta liền học đọc khẩu hình, ngày thường nhìn môi cũng có thể biết người khác nói gì, giao tiếp cũng không tính là khó khăn."
Chàng dừng một chút, trong mắt không giấu được chút bi thương:
"Đây cũng là lý do ta chọn nàng."
"Ta thật lòng cảm thấy, chúng ta rất giống nhau."
"Phụ thân ta cũng trong vụ án tham ô mười tám năm trước, bị người của Ôn gia nhị phòng, tam phòng đẩy ra, nói ông cấu kết với ngoại tổ của nàng, vì vậy mới bị lưu đày ngàn dặm, c.h.ế.t trên đường đi. Mẫu thân ta vì thế mà bệnh nặng, không được hai năm cũng qua đời."
"Sau đó đường huynh của ta vu oan ta ăn trộm, ta không có phụ mẫu che chở, liền bị bọn họ đè xuống tát mấy chục cái, đánh đến mức thất khiếu chảy máu."
"Tai… cũng vì vậy mà bị điếc."
Giọng điệu Ôn Trạch nhàn nhạt, nhưng lại dấy lên sóng to gió lớn trong lòng ta.
Hóa ra, trên đời này còn có một người, giống ta đến vậy.
Ta đột nhiên nhớ đến trước khi xuất giá, Giang Tiêu Tiêu đã từng đến chế giễu ta, nói:
"Muội muội và Đại lang Ôn gia kia thật xứng đôi. Hắn là kẻ điếc, muội là kẻ câm; hắn là đứa con hoang không cha không mẹ, muội cũng là đồ con hoang không mẹ; hắn thích nhất là rượu chè đàng điếm, muội muội thì lại đúng là kỹ nữ!"
"Ôi chao, đúng là trời ban lương duyên, trời se duyên phận!"
"Muội phải cảm ơn tỷ tỷ, đã nhường mối lương duyên tốt này cho muội!"
Bây giờ xem ra, Giang Tiêu Tiêu nói không sai, ta và Ôn Trạch quả thực rất xứng đôi.
Ngoại trừ những điều nàng ta nói, điểm xứng đôi nhất giữa ta và Ôn Trạch, là có cùng một mối thù.
Nghĩ đến đây, ta mò mẫm trong chăn nắm lấy tay chàng.
Từ nay về sau, con đường chông gai tăm tối, ta và chàng sẽ cùng nhau sánh bước.
Giang gia là biển khổ, Ôn gia cũng là hang ổ sói lang.
Nhị phòng, tam phòng đều không phải người lương thiện, ngay ngày tân hôn đầu tiên đã muốn ra oai phủ đầu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro