Chương 1
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
Ta là thứ nữ câm ti tiện nhất Giang gia.
Tất cả mọi người đều khinh thường ta, duy chỉ có Phương Hoài Minh xem ta như bảo vật trong lòng bàn tay.
Hắn từng hứa, đợi đến khi hắn đỗ đạt, sẽ cưới ta, đưa ta rời khỏi bể khổ Giang gia này.
Ta đợi hắn tám năm, tiết kiệm chi tiêu, may vá thêu thùa để hỗ trợ hắn, chỉ mong hắn bớt phải vất vả, có thêm thời gian đọc sách.
Nhưng ngày hắn ghi danh bảng vàng, sắc mặt hắn lại lộ vẻ khó xử, nói muốn ta chịu thiệt thòi làm thiếp.
Quan trường khó đi, hắn cần sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ của đích tỷ mới có thể thăng quan tiến chức.
Ta không lắc đầu cũng không gật đầu.
Ngày hôm sau, ta đến thư phòng của phụ thân, đề bút để lại cho ông một tờ giấy:
"Thấm Thấm nguyện thay đích tỷ gả cho đại lang Ôn gia."
1
Lúc Phương Hoài Minh đến tiểu viện của ta, trăng đã lên cao.
Hắn vẫn như thường lệ chui qua lỗ chó vào, ghé vào cửa sổ khẽ gọi tên ta.
Ta cầm cây đèn, khập khiễng đi đến bên cửa sổ.
"Thấm Thấm, ta đỗ rồi! Ta đỗ rồi!"
Giọng Phương Hoài Minh tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui sướng bên trong.
Thực ra, ta đã biết từ lâu.
Hôm nay lúc Phương Hoài Minh đi xem bảng, phụ thân cũng phái hạ nhân đi cùng, vừa nghe được tin tốt liền lập tức cho người phi ngựa về báo.
Nhưng giờ nghe hắn tự mình nói ra, ta vẫn rất vui.
"Thấm Thấm, cuối cùng ta cũng không phụ lòng nàng, việc đã hứa với nàng, ta đã làm được. Ngày mai, ta sẽ nói với phụ thân nàng, chọn ngày lành tháng tốt, cưới nàng vào cửa."
Ánh mắt Phương Hoài Minh sáng ngời, tràn đầy ý cười.
Nhưng ta vẫn nhạy cảm bắt được từ khóa… "rước".
Thê thì dùng từ "cưới", thiếp thì dùng từ "rước".
Ta do dự giơ tay lên, dùng thủ ngữ hỏi: "Chàng muốn ta làm thiếp sao?"
Nụ cười trên mặt Phương Hoài Minh cứng đờ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn ta: "Quan trường hiểm ác, nếu ta không có nhà thê tử giúp đỡ, e rằng khó mà tiến bước."
"Đích tỷ của nàng, Giang Tiêu Tiêu, được phụ thân nàng yêu quý, mẫu thân nàng ấy lại là biểu muội của Quận thủ, nếu ta cưới nàng ấy làm thê thì có thể được cả hai phía chính trị và thương nghiệp trợ giúp, con đường làm quan tự nhiên sẽ thuận lợi hơn."
Lời Phương Hoài Minh nói là sự thật.
Đối với hắn bây giờ, ta là một gánh nặng vô dụng.
Ta không chỉ là một thứ nữ câm, mẫu thân đã mất sớm của ta còn là con gái của tội thần, gả cho hắn làm thê, quả thật sẽ làm nhục thân phận của hắn.
Nhưng sự tính toán lạnh lùng và thực tế như vậy, thì đặt tình nghĩa gần mười năm của chúng ta vào đâu đây?
Ta đưa tay đóng cửa sổ, không muốn nhìn Phương Hoài Minh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tiếng khóc nghẹn ngào, lại theo khe cửa sổ tràn ra ngoài.
"Thấm Thấm, đừng khóc, ta biết là ta phụ nàng, nhưng chỉ lần này thôi."
"Sau khi nàng vào cửa, ta sẽ cho nàng làm quý thiếp, không cần phải giữ quy củ của thiếp hầu hạ chủ mẫu, sự tự do và yên bình mà ta đã hứa với nàng trước đây vẫn giữ nguyên."
Lời hứa của Phương Hoài Minh, giống như những món đồ chẳng đáng giá, rải đầy sân của ta.
Hắn nói rất nhiều, ta cũng không đáp lại hắn nửa lời.
Cuối cùng, Phương Hoài Minh mệt mỏi, thở dài: "Thấm Thấm, bây giờ nàng đang tức giận, không muốn để ý đến ta, vậy ta đi trước vậy."
"Tối nay đến vội vàng, ngày mai, ta sẽ đến bờ sông bắt cá mè nàng thích ăn nhất, rồi đến tạ lỗi."
Phương Hoài Minh nướng cá mè rất ngon.
Trước đây, chỉ cần ăn cá mè của hắn, dù trong lòng ta có chuyện gì không vui, cũng sẽ tan biến ngay lập tức.
Nhưng ta bây giờ, toàn thân đầy thương tích, thật sự không nên đụng vào đồ tanh.
2
Hôm nay sau khi biết tin Phương Hoài Minh đỗ đạt, phụ thân gọi ta đến đại sảnh.
Phụ thân nói, Phương Hoài Minh bây giờ coi như là có tiền đồ, thiếu niên mười bảy tuổi, nếu xét trong lịch sử trăm năm của triều ta, cũng là người xuất sắc, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.
Hắn không cha không mẹ, từ nhỏ học ở học đường Giang gia chúng ta, chịu ơn huệ của Giang gia, bây giờ nhân lúc hắn chưa thực sự bay cao, phải nắm chắc lấy hắn.
Nam nữ thành hôn, dùng hôn sự là cách tốt nhất để ràng buộc hắn.
Phụ thân muốn gả đích tỷ Giang Tiêu Tiêu cho hắn.
Nhưng đích tỷ từ nhỏ đã đính hôn với Đại lang Ôn gia.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Như vậy, cần có người lấp đầy chỗ trống này.
Nữ nhi đến tuổi cập kê trong Giang gia, cũng chỉ có mình ta, người được chọn này không ai khác ngoài ta.
"Đại lang Ôn gia hai mươi tư tuổi, là trưởng tôn đích tử của Ôn gia, Ôn gia lại là thế giao với Giang gia chúng ta, trên thương trường cùng vinh cùng nhục, có được hôn sự này là phúc khí của con."
"Bọn họ muốn đích nữ của Giang gia chúng ta, vừa hay ghi tên con vào dưới danh nghĩa ta, cũng coi như là nâng thân phận cho con."
Đại phu nhân nói ra những lời này mà vẻ mặt nhăn nhó, trong mắt toàn là sự khinh thường.
Như thể, đây là một ân huệ to lớn dành cho ta.
Nhưng ta không biết điều, một mực không nhận hôn sự này.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta sống khổ sở trong Giang gia nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đợi được Phương Hoài Minh đỗ đạt, có thể đưa ta thoát khỏi bể khổ, ta không muốn nghe theo sự sắp đặt của bọn họ!
Sự bất tuân của ta, trong mắt phụ thân là bất hiếu.
Ông nổi trận lôi đình, dùng gia pháp, sai người đè ta lên ghế dài đánh.
Mười roi, đánh cho phần dưới của ta tím bầm.
Trước khi phất tay áo bỏ đi, phụ thân ném lại một câu: "Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy. Nếu con không nghe lời, mỗi ngày sẽ bị đánh mười roi, đánh đến khi nào con gật đầu thì thôi."
Lời này không dọa được ta.
Tất cả mọi người đều khinh thường ta, duy chỉ có Phương Hoài Minh xem ta như bảo vật trong lòng bàn tay.
Hắn từng hứa, đợi đến khi hắn đỗ đạt, sẽ cưới ta, đưa ta rời khỏi bể khổ Giang gia này.
Ta đợi hắn tám năm, tiết kiệm chi tiêu, may vá thêu thùa để hỗ trợ hắn, chỉ mong hắn bớt phải vất vả, có thêm thời gian đọc sách.
Nhưng ngày hắn ghi danh bảng vàng, sắc mặt hắn lại lộ vẻ khó xử, nói muốn ta chịu thiệt thòi làm thiếp.
Quan trường khó đi, hắn cần sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ của đích tỷ mới có thể thăng quan tiến chức.
Ta không lắc đầu cũng không gật đầu.
Ngày hôm sau, ta đến thư phòng của phụ thân, đề bút để lại cho ông một tờ giấy:
"Thấm Thấm nguyện thay đích tỷ gả cho đại lang Ôn gia."
1
Lúc Phương Hoài Minh đến tiểu viện của ta, trăng đã lên cao.
Hắn vẫn như thường lệ chui qua lỗ chó vào, ghé vào cửa sổ khẽ gọi tên ta.
Ta cầm cây đèn, khập khiễng đi đến bên cửa sổ.
"Thấm Thấm, ta đỗ rồi! Ta đỗ rồi!"
Giọng Phương Hoài Minh tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui sướng bên trong.
Thực ra, ta đã biết từ lâu.
Hôm nay lúc Phương Hoài Minh đi xem bảng, phụ thân cũng phái hạ nhân đi cùng, vừa nghe được tin tốt liền lập tức cho người phi ngựa về báo.
Nhưng giờ nghe hắn tự mình nói ra, ta vẫn rất vui.
"Thấm Thấm, cuối cùng ta cũng không phụ lòng nàng, việc đã hứa với nàng, ta đã làm được. Ngày mai, ta sẽ nói với phụ thân nàng, chọn ngày lành tháng tốt, cưới nàng vào cửa."
Ánh mắt Phương Hoài Minh sáng ngời, tràn đầy ý cười.
Nhưng ta vẫn nhạy cảm bắt được từ khóa… "rước".
Thê thì dùng từ "cưới", thiếp thì dùng từ "rước".
Ta do dự giơ tay lên, dùng thủ ngữ hỏi: "Chàng muốn ta làm thiếp sao?"
Nụ cười trên mặt Phương Hoài Minh cứng đờ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn ta: "Quan trường hiểm ác, nếu ta không có nhà thê tử giúp đỡ, e rằng khó mà tiến bước."
"Đích tỷ của nàng, Giang Tiêu Tiêu, được phụ thân nàng yêu quý, mẫu thân nàng ấy lại là biểu muội của Quận thủ, nếu ta cưới nàng ấy làm thê thì có thể được cả hai phía chính trị và thương nghiệp trợ giúp, con đường làm quan tự nhiên sẽ thuận lợi hơn."
Lời Phương Hoài Minh nói là sự thật.
Đối với hắn bây giờ, ta là một gánh nặng vô dụng.
Ta không chỉ là một thứ nữ câm, mẫu thân đã mất sớm của ta còn là con gái của tội thần, gả cho hắn làm thê, quả thật sẽ làm nhục thân phận của hắn.
Nhưng sự tính toán lạnh lùng và thực tế như vậy, thì đặt tình nghĩa gần mười năm của chúng ta vào đâu đây?
Ta đưa tay đóng cửa sổ, không muốn nhìn Phương Hoài Minh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tiếng khóc nghẹn ngào, lại theo khe cửa sổ tràn ra ngoài.
"Thấm Thấm, đừng khóc, ta biết là ta phụ nàng, nhưng chỉ lần này thôi."
"Sau khi nàng vào cửa, ta sẽ cho nàng làm quý thiếp, không cần phải giữ quy củ của thiếp hầu hạ chủ mẫu, sự tự do và yên bình mà ta đã hứa với nàng trước đây vẫn giữ nguyên."
Lời hứa của Phương Hoài Minh, giống như những món đồ chẳng đáng giá, rải đầy sân của ta.
Hắn nói rất nhiều, ta cũng không đáp lại hắn nửa lời.
Cuối cùng, Phương Hoài Minh mệt mỏi, thở dài: "Thấm Thấm, bây giờ nàng đang tức giận, không muốn để ý đến ta, vậy ta đi trước vậy."
"Tối nay đến vội vàng, ngày mai, ta sẽ đến bờ sông bắt cá mè nàng thích ăn nhất, rồi đến tạ lỗi."
Phương Hoài Minh nướng cá mè rất ngon.
Trước đây, chỉ cần ăn cá mè của hắn, dù trong lòng ta có chuyện gì không vui, cũng sẽ tan biến ngay lập tức.
Nhưng ta bây giờ, toàn thân đầy thương tích, thật sự không nên đụng vào đồ tanh.
2
Hôm nay sau khi biết tin Phương Hoài Minh đỗ đạt, phụ thân gọi ta đến đại sảnh.
Phụ thân nói, Phương Hoài Minh bây giờ coi như là có tiền đồ, thiếu niên mười bảy tuổi, nếu xét trong lịch sử trăm năm của triều ta, cũng là người xuất sắc, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.
Hắn không cha không mẹ, từ nhỏ học ở học đường Giang gia chúng ta, chịu ơn huệ của Giang gia, bây giờ nhân lúc hắn chưa thực sự bay cao, phải nắm chắc lấy hắn.
Nam nữ thành hôn, dùng hôn sự là cách tốt nhất để ràng buộc hắn.
Phụ thân muốn gả đích tỷ Giang Tiêu Tiêu cho hắn.
Nhưng đích tỷ từ nhỏ đã đính hôn với Đại lang Ôn gia.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Như vậy, cần có người lấp đầy chỗ trống này.
Nữ nhi đến tuổi cập kê trong Giang gia, cũng chỉ có mình ta, người được chọn này không ai khác ngoài ta.
"Đại lang Ôn gia hai mươi tư tuổi, là trưởng tôn đích tử của Ôn gia, Ôn gia lại là thế giao với Giang gia chúng ta, trên thương trường cùng vinh cùng nhục, có được hôn sự này là phúc khí của con."
"Bọn họ muốn đích nữ của Giang gia chúng ta, vừa hay ghi tên con vào dưới danh nghĩa ta, cũng coi như là nâng thân phận cho con."
Đại phu nhân nói ra những lời này mà vẻ mặt nhăn nhó, trong mắt toàn là sự khinh thường.
Như thể, đây là một ân huệ to lớn dành cho ta.
Nhưng ta không biết điều, một mực không nhận hôn sự này.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta sống khổ sở trong Giang gia nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đợi được Phương Hoài Minh đỗ đạt, có thể đưa ta thoát khỏi bể khổ, ta không muốn nghe theo sự sắp đặt của bọn họ!
Sự bất tuân của ta, trong mắt phụ thân là bất hiếu.
Ông nổi trận lôi đình, dùng gia pháp, sai người đè ta lên ghế dài đánh.
Mười roi, đánh cho phần dưới của ta tím bầm.
Trước khi phất tay áo bỏ đi, phụ thân ném lại một câu: "Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy. Nếu con không nghe lời, mỗi ngày sẽ bị đánh mười roi, đánh đến khi nào con gật đầu thì thôi."
Lời này không dọa được ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro