Chương 2
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
Phương Hoài Minh đã đỗ đạt, hắn bây giờ là bảo bối của Giang gia, chỉ cần hắn mở miệng muốn cưới ta, dù phụ thân có không muốn cũng sẽ không dám đắc tội hắn.
Ta nghĩ như vậy trong lòng.
Tự cổ vũ bản thân, tuyệt đối không thể khuất phục trước sự sắp đặt của phụ thân, trở thành kẻ phụ bạc.
Nhưng ta nhịn đau, đợi Phương Hoài Minh cả một ngày.
Điều đợi được lại là tin hắn muốn ta làm thiếp.
Khoảnh khắc nghe được những lời này, trận đòn ta vừa chịu, cả tâm tư ta thà vì hắn mà chống đối phụ thân, đều trở thành trò cười.
Hóa ra, dù có tình nghĩa sâu đậm đến đâu, cuối cùng cũng không địch lại được con đường làm quan của hắn.
3
Ta nằm úp sấp trên giường cả đêm, không hề chợp mắt.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, ta đến thư phòng của phụ thân, đề bút để lại cho ông một tờ giấy:
"Thấm Thấm nguyện thay đích tỷ gả cho Đại lang Ôn gia."
Phương Hoài Minh đã bỏ rơi ta, ta không cần phải giữ trọn một lòng một dạ nữa.
Trước khi lâm chung, câu cuối cùng mẫu thân để lại cho ta, là "Thà làm thê nhà nông, còn hơn làm thiếp nhà giàu".
Di ngôn của mẫu thân, ta không dám không tuân theo.
Từ nhỏ ta đã chứng kiến bà bị Đại phu nhân hành hạ đến mức sống dở c.h.ế.t dở, cuối cùng mất mạng nơi hoàng tuyền.
Giang Tiêu Tiêu và mẫu thân nàng ta cũng là loại người độc ác chua ngoa, từ nhỏ đã bắt nạt ta nhiều năm, làm thiếp dưới trướng nàng ta, nhất định sẽ sống không bằng chết.
Chi bằng gả cho Đại lang Ôn gia, dù sao cũng là chính thất.
Số phận của mẫu thân, ta không muốn lặp lại lần thứ hai.
Cẩn thận dùng chặn giấy, đặt ở chỗ dễ thấy, sau đó ta rời khỏi Giang gia, một mình đến Tam Thanh Tự.
Bài vị của mẫu thân được thờ phụng ở đó, ta nên đến nói với bà một tiếng, ta sắp xuất giá, tân lang không phải Phương Hoài Minh.
Lúc thắp hương đốt vàng mã cho mẫu thân, cờ phướn khẽ động, có người bước vào thất.
"Xem ra người nam nhân mà nàng chọn, cuối cùng cũng không đáng tin cậy, ngay cả cưới nàng cũng không làm được, làm sao có thể báo thù cho mẫu thân nàng, lật lại án oan cho ngoại tổ nàng?"
Giọng nói giễu cợt, vang lên từ phía sau ta.
Người đến đeo mặt nạ, mặc một thân hắc y.
Ta không biết tên hắn, chỉ biết hắn là ám vệ dưới trướng Vĩnh Vương đương triều.
Một năm trước, khi ta đến tế bái mẫu thân, Giang Tiêu Tiêu đã thuê côn đồ đến hủy hoại trong sạch của ta.
Là hắn tình cờ g.i.ế.c người ở sau núi Tam Thanh Tự, cứu ta.
Hắn muốn ta trả ơn, làm con cờ mà hắn cài vào Giang gia, giúp Vĩnh Vương nhà hắn hoàn thành đại nghiệp.
Khi đó hắn nói: "Ta biết thân phận của nàng, nhị cô nương Giang gia, mẫu thân nàng là con gái của tội thần, những năm đầu làm kỹ nữ cho quan lại."
"Còn ngoại tổ nàng, là Thứ sử Ký Châu, bị c.h.é.m đầu vì vụ án tham ô mười tám năm trước."
"Vụ án năm đó kỳ lạ, nghi điểm trùng trùng, nếu có thể giúp Vĩnh Vương nắm quyền, việc ngoại tổ cô được minh oan không phải là không có hy vọng."
Nhưng ta đã từ chối hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ác danh tàn nhẫn của Vĩnh Vương, cả triều đều biết, ta không dám dễ dàng dính líu.
Hơn nữa, khi đó Phương Hoài Minh đã sớm hứa với ta, đợi hắn làm quan, nhất định sẽ nghĩ cách lật lại án oan cho nhà ngoại tổ ta.
Ta thật sự không cần mạo hiểm.
Nghe vậy, hắn không ép buộc, thoải mái thả ta đi, chỉ bảo ta giữ kín chuyện hôm đó.
Bây giờ, hắn lại đến.
Ta đoán, có lẽ hắn lại đến tìm ta hợp tác.
Vì vậy, ta dùng ngón tay chấm nước, viết lên gạch lát nền: "Dân nữ nguyện nghe theo Vĩnh Vương."
Vụ án của mẫu thân và ngoại tổ, đè nặng lên ta nhiều năm.
Nếu Phương Hoài Minh không đáng tin, ta tự dựa vào chính mình.
Nhưng tên ám vệ kia lại khẽ cười: "Nhị cô nương Giang gia, bây giờ nàng lấy gì để trung thành Vĩnh Vương? Nàng sắp xuất giá, sẽ không còn là người Giang gia nữa, làm sao dò la tin tức? Lại làm sao giúp Vĩnh Vương hoạt động trong Giang gia đây?"
Ta chợt nghẹn lời.
"Chi bằng... nàng theo ta đi?"
Hắn tiến lên một bước, tùy tiện nhặt cây nến chưa cháy hết, nâng cằm ta lên.
Động tác khinh bạc lại phóng đãng.
"Ta tuy không có quyền thế ngập trời như Vĩnh Vương, nhưng cũng có thể mượn thế giúp nàng xoay sở, dù sao cũng còn chút hy vọng, thế nào?"
Ta im lặng tính toán.
Vị hôn phu của ta, Đại lang Ôn gia, là tên công tử bột ăn chơi trác táng nhất Viễn An Quận, ăn chơi đàng điếm đủ cả, còn là một tên điếc.
Không chỉ không có tư cách thi cử, mà còn bị gạt ra khỏi sản nghiệp của Ôn gia từ sớm.
Thật sự là một kẻ không có tiền đồ.
Nhưng người trước mặt này, dựa vào Vĩnh Vương, có lẽ cũng là một con đường.
Nghĩ đến đây, ta gật đầu.
"Ta còn chưa nói, nàng phải theo ta như thế nào, đã đồng ý nhanh như vậy rồi?"
"Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người bạn giường."
Tên ám vệ này đeo mặt nạ, ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng giọng điệu lại khinh bạc.
Ta lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, vậy mà lại tin lời trêu chọc của kẻ này, quay người bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, giọng nói lười biếng cản bước chân ta.
"Nếu nàng không đồng ý, sau này lại cầu xin ta, sẽ không tính nữa."
Ta đứng ở cửa hồi lâu.
Cuối cùng vẫn không bước qua ngưỡng cửa đó.
4
Giường trong thiền phòng cũ nát cực kỳ cứng, khiến vết thương hôm qua ta bị đánh đau nhức.
Nhưng cơn đau này, không bằng nỗi đau xé toạc trong khoảnh khắc người đó xâm chiếm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta bị kích động đến rơi nước mắt.
Ta nghĩ như vậy trong lòng.
Tự cổ vũ bản thân, tuyệt đối không thể khuất phục trước sự sắp đặt của phụ thân, trở thành kẻ phụ bạc.
Nhưng ta nhịn đau, đợi Phương Hoài Minh cả một ngày.
Điều đợi được lại là tin hắn muốn ta làm thiếp.
Khoảnh khắc nghe được những lời này, trận đòn ta vừa chịu, cả tâm tư ta thà vì hắn mà chống đối phụ thân, đều trở thành trò cười.
Hóa ra, dù có tình nghĩa sâu đậm đến đâu, cuối cùng cũng không địch lại được con đường làm quan của hắn.
3
Ta nằm úp sấp trên giường cả đêm, không hề chợp mắt.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, ta đến thư phòng của phụ thân, đề bút để lại cho ông một tờ giấy:
"Thấm Thấm nguyện thay đích tỷ gả cho Đại lang Ôn gia."
Phương Hoài Minh đã bỏ rơi ta, ta không cần phải giữ trọn một lòng một dạ nữa.
Trước khi lâm chung, câu cuối cùng mẫu thân để lại cho ta, là "Thà làm thê nhà nông, còn hơn làm thiếp nhà giàu".
Di ngôn của mẫu thân, ta không dám không tuân theo.
Từ nhỏ ta đã chứng kiến bà bị Đại phu nhân hành hạ đến mức sống dở c.h.ế.t dở, cuối cùng mất mạng nơi hoàng tuyền.
Giang Tiêu Tiêu và mẫu thân nàng ta cũng là loại người độc ác chua ngoa, từ nhỏ đã bắt nạt ta nhiều năm, làm thiếp dưới trướng nàng ta, nhất định sẽ sống không bằng chết.
Chi bằng gả cho Đại lang Ôn gia, dù sao cũng là chính thất.
Số phận của mẫu thân, ta không muốn lặp lại lần thứ hai.
Cẩn thận dùng chặn giấy, đặt ở chỗ dễ thấy, sau đó ta rời khỏi Giang gia, một mình đến Tam Thanh Tự.
Bài vị của mẫu thân được thờ phụng ở đó, ta nên đến nói với bà một tiếng, ta sắp xuất giá, tân lang không phải Phương Hoài Minh.
Lúc thắp hương đốt vàng mã cho mẫu thân, cờ phướn khẽ động, có người bước vào thất.
"Xem ra người nam nhân mà nàng chọn, cuối cùng cũng không đáng tin cậy, ngay cả cưới nàng cũng không làm được, làm sao có thể báo thù cho mẫu thân nàng, lật lại án oan cho ngoại tổ nàng?"
Giọng nói giễu cợt, vang lên từ phía sau ta.
Người đến đeo mặt nạ, mặc một thân hắc y.
Ta không biết tên hắn, chỉ biết hắn là ám vệ dưới trướng Vĩnh Vương đương triều.
Một năm trước, khi ta đến tế bái mẫu thân, Giang Tiêu Tiêu đã thuê côn đồ đến hủy hoại trong sạch của ta.
Là hắn tình cờ g.i.ế.c người ở sau núi Tam Thanh Tự, cứu ta.
Hắn muốn ta trả ơn, làm con cờ mà hắn cài vào Giang gia, giúp Vĩnh Vương nhà hắn hoàn thành đại nghiệp.
Khi đó hắn nói: "Ta biết thân phận của nàng, nhị cô nương Giang gia, mẫu thân nàng là con gái của tội thần, những năm đầu làm kỹ nữ cho quan lại."
"Còn ngoại tổ nàng, là Thứ sử Ký Châu, bị c.h.é.m đầu vì vụ án tham ô mười tám năm trước."
"Vụ án năm đó kỳ lạ, nghi điểm trùng trùng, nếu có thể giúp Vĩnh Vương nắm quyền, việc ngoại tổ cô được minh oan không phải là không có hy vọng."
Nhưng ta đã từ chối hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ác danh tàn nhẫn của Vĩnh Vương, cả triều đều biết, ta không dám dễ dàng dính líu.
Hơn nữa, khi đó Phương Hoài Minh đã sớm hứa với ta, đợi hắn làm quan, nhất định sẽ nghĩ cách lật lại án oan cho nhà ngoại tổ ta.
Ta thật sự không cần mạo hiểm.
Nghe vậy, hắn không ép buộc, thoải mái thả ta đi, chỉ bảo ta giữ kín chuyện hôm đó.
Bây giờ, hắn lại đến.
Ta đoán, có lẽ hắn lại đến tìm ta hợp tác.
Vì vậy, ta dùng ngón tay chấm nước, viết lên gạch lát nền: "Dân nữ nguyện nghe theo Vĩnh Vương."
Vụ án của mẫu thân và ngoại tổ, đè nặng lên ta nhiều năm.
Nếu Phương Hoài Minh không đáng tin, ta tự dựa vào chính mình.
Nhưng tên ám vệ kia lại khẽ cười: "Nhị cô nương Giang gia, bây giờ nàng lấy gì để trung thành Vĩnh Vương? Nàng sắp xuất giá, sẽ không còn là người Giang gia nữa, làm sao dò la tin tức? Lại làm sao giúp Vĩnh Vương hoạt động trong Giang gia đây?"
Ta chợt nghẹn lời.
"Chi bằng... nàng theo ta đi?"
Hắn tiến lên một bước, tùy tiện nhặt cây nến chưa cháy hết, nâng cằm ta lên.
Động tác khinh bạc lại phóng đãng.
"Ta tuy không có quyền thế ngập trời như Vĩnh Vương, nhưng cũng có thể mượn thế giúp nàng xoay sở, dù sao cũng còn chút hy vọng, thế nào?"
Ta im lặng tính toán.
Vị hôn phu của ta, Đại lang Ôn gia, là tên công tử bột ăn chơi trác táng nhất Viễn An Quận, ăn chơi đàng điếm đủ cả, còn là một tên điếc.
Không chỉ không có tư cách thi cử, mà còn bị gạt ra khỏi sản nghiệp của Ôn gia từ sớm.
Thật sự là một kẻ không có tiền đồ.
Nhưng người trước mặt này, dựa vào Vĩnh Vương, có lẽ cũng là một con đường.
Nghĩ đến đây, ta gật đầu.
"Ta còn chưa nói, nàng phải theo ta như thế nào, đã đồng ý nhanh như vậy rồi?"
"Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người bạn giường."
Tên ám vệ này đeo mặt nạ, ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng giọng điệu lại khinh bạc.
Ta lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, vậy mà lại tin lời trêu chọc của kẻ này, quay người bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, giọng nói lười biếng cản bước chân ta.
"Nếu nàng không đồng ý, sau này lại cầu xin ta, sẽ không tính nữa."
Ta đứng ở cửa hồi lâu.
Cuối cùng vẫn không bước qua ngưỡng cửa đó.
4
Giường trong thiền phòng cũ nát cực kỳ cứng, khiến vết thương hôm qua ta bị đánh đau nhức.
Nhưng cơn đau này, không bằng nỗi đau xé toạc trong khoảnh khắc người đó xâm chiếm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta bị kích động đến rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro