Lương Nhân Của Ta

Chương 3

A Tư Tạp Ban Ngục Hữu

2025-03-18 11:00:26

Từ nay về sau, thân thể này của ta, cùng với mạng sống này, đều không thể sống vì mình nữa rồi.

Trong cơn đau đớn, ta như trở về năm mẫu thân qua đời.

Năm đó ta tám tuổi, mẫu thân đã lâm bệnh nhiều ngày.

Ta không có tiền mua thuốc mời đại phu cho bà, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ngày càng gầy yếu.

Một ngày mười hai canh giờ, bà mê man tám chín canh giờ.

Trong giấc ngủ, bà luôn nói mê sảng.

Khi thì mơ thấy những ngày bà còn là tiểu thư nhà Thứ sử, khi thì mơ thấy cảnh tượng thảm khốc lúc bị tịch biên gia sản, khi thì mơ thấy bà bị đày làm kỹ nữ, vất vả mưu sinh ở Hoa Giác Lâu.

Lúc đó, ta mới biết được thân thế của mẫu thân.

Trong lúc bà hiếm hoi tỉnh táo, ta hỏi bà, ngoại tổ bị người ta hãm hại sao?

Bà luôn im lặng, chỉ rơi lệ.

Vào đêm giao thừa năm đó, đêm tuyết rơi nhiều nhất, ma ma bên cạnh Đại phu nhân đến tiểu viện truyền lời nói, mẫu tử chúng ta đã nhiễm bệnh không thể đến dự tiệc, chi bằng nhân ngày tốt lành này, cầu phúc trên tuyết cho Giang gia một năm bình an khỏe mạnh.

Đây rõ ràng là muốn bức tử mẫu thân.

Mẫu thân cũng chính là mất vào đêm giao thừa năm đó.

Trước khi đi, bà ôm ta trong tuyết, run rẩy dặn dò:

"Thấm Thấm, con phải nhớ lời của mẫu thân, sau này chớ đối đầu với Đại phu nhân và mấy huynh đệ tỷ muội kia, ngoan ngoãn một chút mới có thể bảo toàn tính mạng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Cuộc đời này của mẫu thân cũng chỉ đến thế này thôi, chỉ mong, con hãy sống tốt cho chính mình."

"Lớn lên thật tốt, gả cho một gia đình tốt làm chủ mẫu, thì có thể thoát khỏi hang sói này, sống những ngày tháng tự do yên bình."

Lời của mẫu thân, đáng lẽ ta nên nghe theo.

Nhưng Đại phu nhân và con gái bà ta h.i.ế.p người quá đáng.

Sau khi mẫu thân mất, ta khóc thương cho bà một trận.

Giang Tiêu Tiêu lại chê ta khóc to quá, làm phiền ngày tết vui vẻ, sai ma ma đổ một bát thuốc câm đang sôi sùng sục vào miệng ta.

Từ đó, ta không thể nói chuyện nữa.

Đau đớn nhân đôi, ta muốn cùng c.h.ế.t với đôi mẫu thân độc ác kia, báo thù cho mẫu thân.

Là Phương Hoài Minh ngăn ta lại.

Hắn bảo ta hãy nghĩ đến lời mẫu thân nói lúc lâm chung, hắn nói: "Mẫu thân nàng mong nhất là nhìn nàng lớn lên thật tốt, rồi xuất giá sống cuộc sống tốt đẹp."

"Thấm Thấm, ta sẽ đưa nàng đến với cuộc sống tốt đẹp, ta sẽ cưới nàng."

"Ta nhất định sẽ đỗ đạt, đưa nàng ra khỏi bể khổ này."

Ta sống sót là vì Phương Hoài Minh.

Vì tình cảm này, vì hy vọng mà hắn mang đến cho ta, ta quyết định nghe lời mẫu thân, sống tốt cho chính mình.

Nhưng mà, Phương Hoài Minh đã phụ ta.

Hắn phụ ta!

Hắn sẽ không cưới ta làm thê.

Huống hồ là vì mẫu thân ta báo thù, lật lại án oan cho ngoại tổ ta.

Những lời ngon tiếng ngọt năm đó, từng chữ từng chữ đều là lừa ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giấc mộng đẹp đó đã tan vỡ.

Cuộc đời ta, dường như chỉ còn lại điểm tựa duy nhất là báo thù.

Vì vậy, ta gật đầu đồng ý với người đó, bán rẻ thân xác, bán rẻ tương lai, bán rẻ mạng sống của ta.

Chỉ cầu một tia hy vọng mong manh để báo thù.

5

Sau khi tên ám vệ đó rời đi, ta ngồi một mình trong thiền phòng rất lâu.

Cơn đau đã tan biến từ lâu.

Thực ra, ngoại trừ lần đầu tiên rất đau, những động tác sau đó, hắn như thương tiếc mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn không thay đổi được việc, ta bây giờ đã là món đồ chơi của người khác.

Dịu dàng hay thô bạo, cũng chỉ là để mua vui cho người ta mà thôi.

Sau khi bình tĩnh lại, ta thất thần trở về mật thất thờ phụng, trở lại trước bài vị của mẫu thân thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Giang gia.

Vừa đi đến giữa sườn núi, ta nhìn thấy Phương Hoài Minh đang đi lên núi.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn đỏ mắt, chất vấn ta:

"Hôm nay ta nghe phụ thân nàng nói, nàng muốn gả cho Đại lang Ôn gia? Tại sao?"

Ta dùng thủ ngữ: "Gả cho hắn, ta không cần làm thiếp."

Phương Hoài Minh như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng điệu lập tức cao lên:

"Hôm qua ta đã nói với nàng rồi, ta có nỗi khổ tâm của ta. Cho dù làm thiếp cũng là quý thiếp, ta cho nàng tất cả những gì ta có thể cho, vẫn chưa đủ sao?"

"Thấm Thấm, đừng tùy hứng, đừng làm khó ta."

Tùy hứng?

Làm khó?

Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười đến lạ thường.

Mười năm trước, Phương Hoài Minh vào học học Giang gia.

Năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện, dựa vào quan hệ họ hàng của hắn để đến nương nhờ, bị Giang Tiêu Tiêu chế nhạo một trận.

Tuy cuối cùng được ở lại Giang gia, nhưng vừa học vừa làm, sống rất vất vả.

Mẫu thân thấy hắn đáng thương, dù cuộc sống của mình cũng không khá hơn, nhưng vẫn tận tình giúp đỡ.

Ta và hắn, lúc nhỏ bị Giang Tiêu Tiêu bắt nạt, luôn nương tựa lẫn nhau, chữa lành vết thương cho nhau.

Sau đó mẫu thân qua đời, Giang Tiêu Tiêu ép ta uống thuốc câm như thế nào, lại càng ngày càng hà khắc với ta như thế nào, hắn đều nhìn thấy rõ.

Bây giờ, hắn không chỉ muốn cưới kẻ thù của ta làm thê, còn muốn ta làm thiếp dưới trướng nàng ta.

Hắn rõ ràng biết nàng ta là loại nữ nhân độc ác như thế nào!

Ta không đồng ý, vậy mà lại thành ra ta tùy hứng, ta làm khó hắn sao?

Ta đã lâu không để ý đến Phương Hoài Minh, nhất thời bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh ngạc.

Hắn lại tưởng ta ngầm đồng ý, lại dịu giọng nói: "Về với ta đi, ta đã bắt cá mè rồi, nướng cho nàng ăn, ăn xong thì không được giận nữa nhé."

"Ngày mai ta cùng nàng đi tìm phụ thân nàng, để ông ấy đồng ý cho nàng cùng Giang Tiêu Tiêu gả cho ta."

Thật là đương nhiên, lẽ thường tình.

Như thể không thể thiếu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Nhân Của Ta

Số ký tự: 0