Chương 10
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
Thủy sư và thuyền công của Giang gia đều do dự. Bởi vì phụ thân đang ở trên thuyền, ông không ra mặt, mà lại do ta ban bố mệnh lệnh, thật sự không khiến người ta tin phục.
Khoảng thời gian này, ta ngày ngày đi theo bên cạnh phụ thân, chính là chờ đợi ngày này. Ta đã dùng gần nửa năm chuẩn bị, để cho tất cả chưởng quầy, thủy sư và thuyền công của Giang gia đều tin rằng, nữ nhi được phụ thân coi trọng và tin tưởng nhất bây giờ là ta. Cũng để cho phụ thân hoàn toàn yên tâm về ta.
Nhưng ngay khi nhận được mệnh lệnh hành động, ta liền dùng một chén trà, đánh thuốc mê phụ thân, lấy trộm lệnh bài gia chủ của ông.
Lúc này, ta lấy ra lệnh bài gia chủ của Giang gia, giơ cao qua đỉnh đầu. Sau khi nhìn nhau, thủy sư và thuyền công của Giang gia vẫn nghe lệnh, mở cơ quan, cho nước vào đánh chìm thuyền.
Thủy sư Giang gia và tiêu sư Ôn gia, đều là những người sống trên sông nước, không ai không biết bơi. Còn những binh lính được điều động từ xa đến này, đa phần là bộ binh, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt gần hết.
Ta và Ôn Trạch, cũng theo thuyền chìm xuống nước.
Ngay cả dưới nước, cũng là một mảnh đao quang kiếm ảnh, không hề thua kém trận chiến trên bộ.
Ngày hôm đó, ta tận mắt chứng kiến, m.á.u nhuộm đỏ cả dòng Kinh Hà.
Giống như địa ngục trần gian.
Nhưng Ôn Trạch vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của chàng, ta liền vô cùng an tâm.
Vì ta và Ôn Trạch phản chiến, người của Thái tử không đủ, thua thảm hại.
Lão Hoàng đế cảm kích công lao hộ giá của Vĩnh Vương, lập hắn làm Thái tử.
Bảy ngày sau, lão Hoàng đế băng hà, Vĩnh Vương kế vị, trở thành tân đế.
Còn ta và Ôn Trạch, trước khi trở về Viễn An quận, cũng đã nhận được phần thưởng mà chúng ta mong muốn - tân đế lấy danh nghĩa thanh trừng Thái tử, phái người điều tra kỹ lưỡng bè đảng dưới trướng hắn.
Trong đó, bao gồm Giang gia, Ôn gia, và vụ án tham ô mười tám năm trước ở Ký Châu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang gia, Ôn gia, thậm chí là phủ nha Viễn An quận và Ký Châu, đều có quan hệ rất sâu với tiền Thái tử. Tiền Thái tử tại vị bốn mươi năm, vẫn luôn vơ vét tiền tài cho hắn. Gọi là tay sai của tiền Thái tử cũng không sai. Do thời gian dài, số tiền liên quan rất lớn, phạm vi liên lụy rộng, Khâm sai đại thần được Hoàng đế phái xuống điều tra vụ án, đã điều tra suốt một năm trời. Phụ thân, các thúc thúc Nhị phòng Tam phòng của Ôn gia, Quận thủ tiền nhiệm của Viễn An quận, Thứ sử tiền nhiệm của Ký Châu... những nhân vật quan trọng này, đều bị giam trong ngục một năm trời.
Cuối cùng, khi sắp có thể kết luận, tuyên án, Hoàng đế triệu hồi Khâm sai đại thần phụ trách vụ án này, điều một Khâm sai mới đến. Ta vạn lần không ngờ, người này lại là Phương Hoài Minh.
Hắn ta mặc quan phục màu đỏ thẫm, dẫn theo quan binh, đạp tung cánh cửa lớn nhà họ Ôn, đòi bắt Ôn Trạch. Nửa năm trước, gia gia qua đời, Ôn Trạch thuận lý thành chương trở thành gia chủ mới của Ôn gia.
Phương Hoài Minh nói rằng, Ôn gia cấu kết với nghịch tặc Thái tử nhiều năm, nào biết Ôn Trạch có dính líu hay không, với tư cách là gia chủ Ôn gia, hắn nhất định phải bị áp giải về phủ nha nghiêm hình thẩm vấn.
Thấy Ôn Trạch sắp bị quan binh áp giải đi, ta bất chấp tất cả, chắn ngang cửa lớn: "Phương Hoài Minh, ngươi chỉ là một tú tài nho nhỏ, chưa được sắc phong làm quan, sao dám giả mạo mệnh quan triều đình!"
Nhìn ta ra hiệu bằng tay, Phương Hoài Minh cúi đầu cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ đắc ý: "Bệ hạ đăng cơ, mở rộng ân khoa. Ta không cần đợi khoa cử ba năm sau, năm ngoái đã vào kinh ứng thí, giờ đã là Tiến sĩ của tân triều.”
“Ta là Khâm sai đại thần do Bệ hạ đích thân sắc phong, có cả Thượng phương bảo kiếm, nàng nói ta là giả mạo sao?"
Nói rồi, Phương Hoài Minh tiến lên hai bước, cúi người xuống bên tai ta thì thầm: "Ta đã nói rồi, đợi đến khi ta thi đỗ Tiến sĩ, ta sẽ là quan, còn tên khốn kia là dân, hắn không đấu lại ta đâu.”
“Nàng, Giang Thấm Thấm, chỉ có thể là vật trong túi của ta. Đợi ta giải quyết xong tên tiểu tử nhà họ Ôn này, ta sẽ quay lại tính sổ với nàng về món nợ phản bội ta năm xưa."
Dứt lời, Phương Hoài Minh không thèm ngoảnh đầu lại, dẫn người áp giải Ôn Trạch đi.
Ôn Trạch bị áp giải, ta nhất thời bấn loạn. Bởi vì ta biết, Phương Hoài Minh nhất định sẽ tìm cách xử tử Ôn Trạch.
Đang lúc đầu óc ta rối như tơ vò đứng giữa sân, tiểu nô thân cận của Ôn Trạch tìm đến ta, nói Ôn Trạch có để lại đồ cho ta.
Đó là một tờ thư hòa ly. Ôn Trạch đã ký tên và đóng dấu tay. Bên cạnh tên chàng, tên và dấu tay của ta cũng rõ ràng in trên đó. Thời gian là một tháng trước.
Ngoài ra còn có một bức thư nữa.
"Thấm Thấm, càng đến lúc nguy cấp, lòng ta càng bất an. Lật lại vụ án năm xưa, e rằng không dễ như chúng ta tưởng tượng, ta cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Ta sợ xảy ra sai sót, nên nhân lúc sinh thần của nàng, lừa nàng uống say rồi tự ý ký vào tờ thư hòa ly này.”
“Khi nàng thấy bức thư này, có lẽ ta đã gặp chuyện không may. Nhưng đừng sợ, ta đã chuẩn bị cho nàng đủ bạc, ruộng đất, cửa hàng, nô bộc, tất cả đều không thuộc danh nghĩa Ôn gia.”
Khoảng thời gian này, ta ngày ngày đi theo bên cạnh phụ thân, chính là chờ đợi ngày này. Ta đã dùng gần nửa năm chuẩn bị, để cho tất cả chưởng quầy, thủy sư và thuyền công của Giang gia đều tin rằng, nữ nhi được phụ thân coi trọng và tin tưởng nhất bây giờ là ta. Cũng để cho phụ thân hoàn toàn yên tâm về ta.
Nhưng ngay khi nhận được mệnh lệnh hành động, ta liền dùng một chén trà, đánh thuốc mê phụ thân, lấy trộm lệnh bài gia chủ của ông.
Lúc này, ta lấy ra lệnh bài gia chủ của Giang gia, giơ cao qua đỉnh đầu. Sau khi nhìn nhau, thủy sư và thuyền công của Giang gia vẫn nghe lệnh, mở cơ quan, cho nước vào đánh chìm thuyền.
Thủy sư Giang gia và tiêu sư Ôn gia, đều là những người sống trên sông nước, không ai không biết bơi. Còn những binh lính được điều động từ xa đến này, đa phần là bộ binh, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt gần hết.
Ta và Ôn Trạch, cũng theo thuyền chìm xuống nước.
Ngay cả dưới nước, cũng là một mảnh đao quang kiếm ảnh, không hề thua kém trận chiến trên bộ.
Ngày hôm đó, ta tận mắt chứng kiến, m.á.u nhuộm đỏ cả dòng Kinh Hà.
Giống như địa ngục trần gian.
Nhưng Ôn Trạch vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của chàng, ta liền vô cùng an tâm.
Vì ta và Ôn Trạch phản chiến, người của Thái tử không đủ, thua thảm hại.
Lão Hoàng đế cảm kích công lao hộ giá của Vĩnh Vương, lập hắn làm Thái tử.
Bảy ngày sau, lão Hoàng đế băng hà, Vĩnh Vương kế vị, trở thành tân đế.
Còn ta và Ôn Trạch, trước khi trở về Viễn An quận, cũng đã nhận được phần thưởng mà chúng ta mong muốn - tân đế lấy danh nghĩa thanh trừng Thái tử, phái người điều tra kỹ lưỡng bè đảng dưới trướng hắn.
Trong đó, bao gồm Giang gia, Ôn gia, và vụ án tham ô mười tám năm trước ở Ký Châu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang gia, Ôn gia, thậm chí là phủ nha Viễn An quận và Ký Châu, đều có quan hệ rất sâu với tiền Thái tử. Tiền Thái tử tại vị bốn mươi năm, vẫn luôn vơ vét tiền tài cho hắn. Gọi là tay sai của tiền Thái tử cũng không sai. Do thời gian dài, số tiền liên quan rất lớn, phạm vi liên lụy rộng, Khâm sai đại thần được Hoàng đế phái xuống điều tra vụ án, đã điều tra suốt một năm trời. Phụ thân, các thúc thúc Nhị phòng Tam phòng của Ôn gia, Quận thủ tiền nhiệm của Viễn An quận, Thứ sử tiền nhiệm của Ký Châu... những nhân vật quan trọng này, đều bị giam trong ngục một năm trời.
Cuối cùng, khi sắp có thể kết luận, tuyên án, Hoàng đế triệu hồi Khâm sai đại thần phụ trách vụ án này, điều một Khâm sai mới đến. Ta vạn lần không ngờ, người này lại là Phương Hoài Minh.
Hắn ta mặc quan phục màu đỏ thẫm, dẫn theo quan binh, đạp tung cánh cửa lớn nhà họ Ôn, đòi bắt Ôn Trạch. Nửa năm trước, gia gia qua đời, Ôn Trạch thuận lý thành chương trở thành gia chủ mới của Ôn gia.
Phương Hoài Minh nói rằng, Ôn gia cấu kết với nghịch tặc Thái tử nhiều năm, nào biết Ôn Trạch có dính líu hay không, với tư cách là gia chủ Ôn gia, hắn nhất định phải bị áp giải về phủ nha nghiêm hình thẩm vấn.
Thấy Ôn Trạch sắp bị quan binh áp giải đi, ta bất chấp tất cả, chắn ngang cửa lớn: "Phương Hoài Minh, ngươi chỉ là một tú tài nho nhỏ, chưa được sắc phong làm quan, sao dám giả mạo mệnh quan triều đình!"
Nhìn ta ra hiệu bằng tay, Phương Hoài Minh cúi đầu cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ đắc ý: "Bệ hạ đăng cơ, mở rộng ân khoa. Ta không cần đợi khoa cử ba năm sau, năm ngoái đã vào kinh ứng thí, giờ đã là Tiến sĩ của tân triều.”
“Ta là Khâm sai đại thần do Bệ hạ đích thân sắc phong, có cả Thượng phương bảo kiếm, nàng nói ta là giả mạo sao?"
Nói rồi, Phương Hoài Minh tiến lên hai bước, cúi người xuống bên tai ta thì thầm: "Ta đã nói rồi, đợi đến khi ta thi đỗ Tiến sĩ, ta sẽ là quan, còn tên khốn kia là dân, hắn không đấu lại ta đâu.”
“Nàng, Giang Thấm Thấm, chỉ có thể là vật trong túi của ta. Đợi ta giải quyết xong tên tiểu tử nhà họ Ôn này, ta sẽ quay lại tính sổ với nàng về món nợ phản bội ta năm xưa."
Dứt lời, Phương Hoài Minh không thèm ngoảnh đầu lại, dẫn người áp giải Ôn Trạch đi.
Ôn Trạch bị áp giải, ta nhất thời bấn loạn. Bởi vì ta biết, Phương Hoài Minh nhất định sẽ tìm cách xử tử Ôn Trạch.
Đang lúc đầu óc ta rối như tơ vò đứng giữa sân, tiểu nô thân cận của Ôn Trạch tìm đến ta, nói Ôn Trạch có để lại đồ cho ta.
Đó là một tờ thư hòa ly. Ôn Trạch đã ký tên và đóng dấu tay. Bên cạnh tên chàng, tên và dấu tay của ta cũng rõ ràng in trên đó. Thời gian là một tháng trước.
Ngoài ra còn có một bức thư nữa.
"Thấm Thấm, càng đến lúc nguy cấp, lòng ta càng bất an. Lật lại vụ án năm xưa, e rằng không dễ như chúng ta tưởng tượng, ta cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Ta sợ xảy ra sai sót, nên nhân lúc sinh thần của nàng, lừa nàng uống say rồi tự ý ký vào tờ thư hòa ly này.”
“Khi nàng thấy bức thư này, có lẽ ta đã gặp chuyện không may. Nhưng đừng sợ, ta đã chuẩn bị cho nàng đủ bạc, ruộng đất, cửa hàng, nô bộc, tất cả đều không thuộc danh nghĩa Ôn gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro