Chương 11
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
“Nàng và ta đã hòa ly, cho dù có ngày Ôn gia bị tội tru di tam tộc, nàng cũng có thể bình an vô sự. Lúc sinh thần, nàng ước rằng, những năm tháng sau này đều muốn sống những ngày tháng tự do an nhiên. Chúng ta là phu thê một thời, ta sẽ tận lực hoàn thành tâm nguyện của nàng, cũng không uổng phí hai năm tình nghĩa phu thê."
Dưới bức thư, còn kèm theo cả một hộp đầy giấy tờ nhà đất và ngân phiếu.
Ta nắm chặt bức thư Ôn Trạch để lại, bóp méo cả mép giấy. Nước mắt rơi lã chã trên thư, làm nhòe cả chữ viết.
Lúc này, nỗi đau như d.a.o cắt khi mẫu thân qua đời lại một lần nữa ùa về trong ta. Cảm nhận được nỗi đau trong lòng, ta mới hiểu rõ, hai năm nay, ta đã lặng lẽ yêu chàng từ lúc nào không hay.
Hai năm ở bên Ôn Trạch, chàng "nhìn" ta nói, nói ta cũng giống như bao người khác; dạy ta tính toán, dạy ta làm nũng; cũng cùng ta quản lý gia đình, làm chỗ dựa cho ta.
Chúng ta đã cùng nhau trải qua sống chết, chúng ta cũng từng ôm nhau khóc khi nghe tin vui vụ án năm xưa được điều tra lại, thậm chí sau khi tân đế đăng cơ, còn có một quãng thời gian sống cuộc sống phu thê bình dị ngọt ngào…
Người nam nhân này, đã sớm hòa vào m.á.u thịt của ta, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của ta. Những ngày tháng tự do yên ổn mà ta mong muốn, nhất định phải có Ôn Trạch.
Nếu không, ta thà rằng không cần!
Năm xưa, ta bất lực không cứu được mẫu thân. Nhưng giờ đây, ta nhất định phải cứu Ôn Trạch!
Ta tìm đến phủ nha Viễn An Quận. Phương Hoài Minh hiện đang tá túc ở đó để xử án. Thấy ta đến, Phương Hoài Minh không hề ngạc nhiên, chỉ hơi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, không nói một lời, chờ ta cúi đầu trước hắn.
"Ta muốn gặp Ôn Trạch."
Trước khi đến tìm Phương Hoài Minh, ta đã dùng hết mọi quan hệ, chỉ muốn gặp Ôn Trạch một lần, nhưng không được. Dù trước đây những quan sai đó đã từng chịu ơn bao nhiêu của hai nhà Giang, Ôn, nhưng cũng không dám vì ta mà đắc tội với Khâm sai do Hoàng đế đích thân chỉ định.
Ta chỉ có thể đến tìm Phương Hoài Minh.
"Được." Phương Hoài Minh đồng ý rất nhanh.
Nhưng ta biết, hắn nhất định có điều kiện. Quả nhiên, vừa mở miệng đã là những lời khiến người ta buồn nôn:
"Cầu xin ta, làm thiếp của ta. Năm xưa, ta hạ mình năn nỉ nàng, nói hết lời hay, nói hết những điều bất đắc dĩ của ta, nàng cũng không chịu gả cho ta. Quay đầu lại đã quấn quýt với tên tiểu tử nhà họ Ôn. Bây giờ, ta muốn cho nàng biết, làm thê tử của hắn, còn không bằng làm thiếp của ta."
Từng chữ mỉa mai, như những cái tát vào mặt ta. Nhưng ta không cảm thấy bị sỉ nhục, dứt khoát quỳ xuống, ra hiệu bằng tay với Phương Hoài Minh: "Chỉ cần ngươi cho ta gặp Ôn Trạch một lần, ta dù làm nô làm tỳ cho ngươi cũng được, huống chi là thiếp?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phương Hoài Minh không lộ ra vẻ hả hê như ta tưởng tượng, ngược lại sa sầm mặt mày: "Nàng vì hắn có thể làm đến mức này? Nàng để ý hắn đến vậy sao!"
Phương Hoài Minh siết chặt cằm ta, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới hất mặt ta xuống: "Đi gặp hắn đi, hy vọng nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma của hắn bây giờ, nàng vẫn còn si mê hắn!"
Nghe vậy, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nơi ta gặp Ôn Trạch là một căn mật thất tối om không chút ánh sáng. Mùi m.á.u tanh lẫn với mùi hôi thối xộc lên mũi đến buồn nôn. Nhờ ánh nến leo lét trong tay quan sai, ta mới thấy Ôn Trạch bị trói chặt cổ tay, treo lơ lửng ở giữa mật thất, thân trần, trên người không có một mảnh da thịt nào lành lặn.
Những vết thương đó, có thể là do roi quất, có thể là do bị đánh đập tra tấn… Tóm lại, chàng đã bị hành hạ đến mức không ra hình người nữa.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, nước mắt ta đã không kìm được tuôn rơi, trước kia chàng rõ ràng là một chàng trai tuấn tú phong độ như vậy.
Quan sai là người trước đây có giao hảo với hai nhà Giang, Ôn, trong giọng nói có chút không đành lòng:
"Từ lúc bị bắt vào đây đến nay đã năm ngày rồi, chịu đủ mọi cực hình, lại chưa được ăn một hột cơm nào, ta đã lén đổi nước thành cháo loãng, lại pha thêm chút sâm vào, mới có thể giúp hắn cầm cự thêm được một thời gian."
Ta gật đầu cảm ơn hắn, dù chỉ là việc nhỏ nhặt như vậy, cũng có thể cứu mạng Ôn Trạch.
"Có thể cho ta vào trong xem hắn không?" Ta quỳ xuống, ra hiệu bằng tay với quan sai.
"Ngài mau đứng lên." Quan sai vội vàng đỡ ta dậy, khó xử nói, "Không phải ta không muốn giúp, mà là chìa khóa không ở trong tay ta."
Chìa khóa chắc chắn là ở trong tay Phương Hoài Minh. Ta nhìn Ôn Trạch qua song sắt nhỏ hẹp, nước mắt như mưa.
Đúng lúc này, Ôn Trạch trong mật thất dường như động đậy. Đầu hắn dường như hơi ngẩng lên, mở mắt ra.
"Ôn Trạch! Ôn Trạch!" Ta vỗ mạnh vào cửa, cố gắng mở to miệng, mấp máy môi.
Nhưng Ôn Trạch trong mật thất, rõ ràng đã quay mặt lại, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung. Cũng không hề đáp lại ta dù chỉ một chút.
Một tiếng thở dài vang lên bên cạnh ta, quan sai nói: "Mấy ngày nay, Ôn gia chủ đều không được nhìn thấy ánh sáng, đây cũng là một loại hình phạt. Bây giờ, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, hắn cũng không nhìn thấy được nữa rồi."
Không nhìn thấy nữa rồi?
Dưới bức thư, còn kèm theo cả một hộp đầy giấy tờ nhà đất và ngân phiếu.
Ta nắm chặt bức thư Ôn Trạch để lại, bóp méo cả mép giấy. Nước mắt rơi lã chã trên thư, làm nhòe cả chữ viết.
Lúc này, nỗi đau như d.a.o cắt khi mẫu thân qua đời lại một lần nữa ùa về trong ta. Cảm nhận được nỗi đau trong lòng, ta mới hiểu rõ, hai năm nay, ta đã lặng lẽ yêu chàng từ lúc nào không hay.
Hai năm ở bên Ôn Trạch, chàng "nhìn" ta nói, nói ta cũng giống như bao người khác; dạy ta tính toán, dạy ta làm nũng; cũng cùng ta quản lý gia đình, làm chỗ dựa cho ta.
Chúng ta đã cùng nhau trải qua sống chết, chúng ta cũng từng ôm nhau khóc khi nghe tin vui vụ án năm xưa được điều tra lại, thậm chí sau khi tân đế đăng cơ, còn có một quãng thời gian sống cuộc sống phu thê bình dị ngọt ngào…
Người nam nhân này, đã sớm hòa vào m.á.u thịt của ta, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của ta. Những ngày tháng tự do yên ổn mà ta mong muốn, nhất định phải có Ôn Trạch.
Nếu không, ta thà rằng không cần!
Năm xưa, ta bất lực không cứu được mẫu thân. Nhưng giờ đây, ta nhất định phải cứu Ôn Trạch!
Ta tìm đến phủ nha Viễn An Quận. Phương Hoài Minh hiện đang tá túc ở đó để xử án. Thấy ta đến, Phương Hoài Minh không hề ngạc nhiên, chỉ hơi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, không nói một lời, chờ ta cúi đầu trước hắn.
"Ta muốn gặp Ôn Trạch."
Trước khi đến tìm Phương Hoài Minh, ta đã dùng hết mọi quan hệ, chỉ muốn gặp Ôn Trạch một lần, nhưng không được. Dù trước đây những quan sai đó đã từng chịu ơn bao nhiêu của hai nhà Giang, Ôn, nhưng cũng không dám vì ta mà đắc tội với Khâm sai do Hoàng đế đích thân chỉ định.
Ta chỉ có thể đến tìm Phương Hoài Minh.
"Được." Phương Hoài Minh đồng ý rất nhanh.
Nhưng ta biết, hắn nhất định có điều kiện. Quả nhiên, vừa mở miệng đã là những lời khiến người ta buồn nôn:
"Cầu xin ta, làm thiếp của ta. Năm xưa, ta hạ mình năn nỉ nàng, nói hết lời hay, nói hết những điều bất đắc dĩ của ta, nàng cũng không chịu gả cho ta. Quay đầu lại đã quấn quýt với tên tiểu tử nhà họ Ôn. Bây giờ, ta muốn cho nàng biết, làm thê tử của hắn, còn không bằng làm thiếp của ta."
Từng chữ mỉa mai, như những cái tát vào mặt ta. Nhưng ta không cảm thấy bị sỉ nhục, dứt khoát quỳ xuống, ra hiệu bằng tay với Phương Hoài Minh: "Chỉ cần ngươi cho ta gặp Ôn Trạch một lần, ta dù làm nô làm tỳ cho ngươi cũng được, huống chi là thiếp?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phương Hoài Minh không lộ ra vẻ hả hê như ta tưởng tượng, ngược lại sa sầm mặt mày: "Nàng vì hắn có thể làm đến mức này? Nàng để ý hắn đến vậy sao!"
Phương Hoài Minh siết chặt cằm ta, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới hất mặt ta xuống: "Đi gặp hắn đi, hy vọng nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma của hắn bây giờ, nàng vẫn còn si mê hắn!"
Nghe vậy, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nơi ta gặp Ôn Trạch là một căn mật thất tối om không chút ánh sáng. Mùi m.á.u tanh lẫn với mùi hôi thối xộc lên mũi đến buồn nôn. Nhờ ánh nến leo lét trong tay quan sai, ta mới thấy Ôn Trạch bị trói chặt cổ tay, treo lơ lửng ở giữa mật thất, thân trần, trên người không có một mảnh da thịt nào lành lặn.
Những vết thương đó, có thể là do roi quất, có thể là do bị đánh đập tra tấn… Tóm lại, chàng đã bị hành hạ đến mức không ra hình người nữa.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, nước mắt ta đã không kìm được tuôn rơi, trước kia chàng rõ ràng là một chàng trai tuấn tú phong độ như vậy.
Quan sai là người trước đây có giao hảo với hai nhà Giang, Ôn, trong giọng nói có chút không đành lòng:
"Từ lúc bị bắt vào đây đến nay đã năm ngày rồi, chịu đủ mọi cực hình, lại chưa được ăn một hột cơm nào, ta đã lén đổi nước thành cháo loãng, lại pha thêm chút sâm vào, mới có thể giúp hắn cầm cự thêm được một thời gian."
Ta gật đầu cảm ơn hắn, dù chỉ là việc nhỏ nhặt như vậy, cũng có thể cứu mạng Ôn Trạch.
"Có thể cho ta vào trong xem hắn không?" Ta quỳ xuống, ra hiệu bằng tay với quan sai.
"Ngài mau đứng lên." Quan sai vội vàng đỡ ta dậy, khó xử nói, "Không phải ta không muốn giúp, mà là chìa khóa không ở trong tay ta."
Chìa khóa chắc chắn là ở trong tay Phương Hoài Minh. Ta nhìn Ôn Trạch qua song sắt nhỏ hẹp, nước mắt như mưa.
Đúng lúc này, Ôn Trạch trong mật thất dường như động đậy. Đầu hắn dường như hơi ngẩng lên, mở mắt ra.
"Ôn Trạch! Ôn Trạch!" Ta vỗ mạnh vào cửa, cố gắng mở to miệng, mấp máy môi.
Nhưng Ôn Trạch trong mật thất, rõ ràng đã quay mặt lại, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung. Cũng không hề đáp lại ta dù chỉ một chút.
Một tiếng thở dài vang lên bên cạnh ta, quan sai nói: "Mấy ngày nay, Ôn gia chủ đều không được nhìn thấy ánh sáng, đây cũng là một loại hình phạt. Bây giờ, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, hắn cũng không nhìn thấy được nữa rồi."
Không nhìn thấy nữa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro