Chương 9
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Giữa những ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, có một biệt thự ba tầng nổi bật.
Cả ngôi làng im ắng đến mức kỳ lạ. Không có tiếng gà gáy, chó sủa, thậm chí cả côn trùng cũng im bặt.
Ai nấy nín thở, không ai dám lên tiếng.
Hàn Thiệu chỉ vào biệt thự, bối rối.
“Nhà tôi có người trông giữ mà… Mới bảy giờ tối, sao không có ai bật đèn?”
31.
Bầu không khí trong làng quá mức quỷ dị.
Đến cả Phùng Nam Nam, người hay nói nhất, cũng câm nín, bám chặt lấy Lâm Chính Minh, như thể muốn trốn luôn vào lòng hắn.
Cả đoàn nín thở, rón rén đi tới biệt thự, ai cũng toát ra vài phần sợ hãi.
“Mọi người chờ ở cửa, để tôi vào xem trước.”
Cổng không khóa, chỉ khẽ đẩy là mở ra. Mọi người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, chen chúc vào sân, không ai dám ở lại bên ngoài một mình.
“Chú Trương, chú có ở đây không?”
Tiếng của Hàn Thiệu vang lên bất ngờ, làm tôi giật cả mình.
Tôi lườm hắn, lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin.
Hàn Thiệu không chịu ở ngoài cùng mọi người, thế nên tôi bảo Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi ở lại trông chừng, rồi dẫn hắn vào trong.
Căn biệt thự này rất lớn, riêng sân vườn đã rộng khoảng năm, sáu trăm mét vuông.
Bên trong bày trí toàn bộ theo phong cách cổ điển Trung Hoa, những bộ bàn ghế gỗ lim đỏ, dưới ánh sáng trắng nhợt của đèn pin, trông có phần rợn người.
“Tầng một có phòng khách, thư phòng, bếp và phòng cho người giúp việc. Tầng hai và ba đều là phòng ngủ, mỗi tầng có ba phòng, ngoài ra còn có một phòng khách nhỏ dùng chung. Chú Trương bình thường sống ở phòng giúp việc tầng một.”
Hàn Thiệu có hơi sợ, giọng nói cũng run rẩy khi giới thiệu.
“Chúng ta… đi xem phòng chú Trương trước?”
Nếu phải ngủ ở đây qua đêm, nhất định phải kiểm tra hết mọi nguy hiểm.
Tôi đưa tay lau nhẹ tay vịn ghế gỗ, trên đầu ngón tay bám một lớp bụi mỏng.
“Xem ra… ngôi nhà này đã lâu không có ai ở.”
Hàn Thiệu mím môi, cảnh giác hơn hẳn. Chúng tôi giơ đèn pin, kiểm tra từng phòng một.
Cuối cùng, trong phòng ngủ phía Tây tầng ba, chúng tôi tìm thấy Chú Trương.
Ông ta đã c.h.ế.t ít nhất ba tháng trước.
Thi thể không hề thối rữa, nằm ngửa mặt dưới sàn.
Hai mắt mở to, miệng há ra, như thể trước khi c.h.ế.t đã nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Trên n.g.ự.c ông ta là một lỗ thủng lớn, nội tạng bên trong biến mất hoàn toàn.
“Ọe—”
Mặt Hàn Thiệu tái nhợt, ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, vô cùng thảm hại.
32.
Khi nghe nói trong nhà có người chết, sắc mặt cả đoàn trở nên rất khó coi.
Phùng Nam Nam ôm chặt lấy Lâm Chính Minh, mặt trắng bệch.
“C… có người chết? Nhà này có người chết, mà còn bắt chúng ta ở lại qua đêm?”
Tôi thở dài bất lực.
“Không phải chính cô nói đó sao? Trời lạnh thế này, không ở trong nhà sẽ rét chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thực ra Phùng Nam Nam chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Quần áo cô ta vẫn còn ướt, nếu không vào nhà sưởi ấm, uống chút nước nóng, nhất định sẽ bị ốm.
Nhà Hàn Thiệu rất rộng, chỉ riêng phòng khách cũng đủ để cả đoàn hơn bốn mươi người nằm ngủ.
Dù không có ai ở đây, nhưng quần áo, chăn đệm vẫn còn.
Chỉ có điều… điện trong nhà không dùng được.
Sau khi rửa ráy đơn giản, mọi người đều túm tụm trong phòng khách, mắt díp lại vì buồn ngủ.
Hàn Thiệu không ngủ, hắn ngồi trên ghế sofa, thẫn thờ.
Tống Phi Phi canh cửa, Kiều Mặc Vũ đi kiểm tra tình hình trong làng. Tôi ngồi xuống cạnh Hàn Thiệu, định an ủi mấy câu, nhưng không biết mở lời thế nào.
“Lục Linh Châu… sáng mai, cô có thể đi cùng tôi tới mộ bà nội không? Bà tôi rất hiền từ, tôi không tin bà sau khi c.h.ế.t lại hại người.”
Cuối cùng tôi cũng tìm được chủ đề để nói, liền vỗ vai trấn an hắn.
“Không cần đến tìm bà nội anh đâu. Đêm nay, bà ấy sẽ tự đến tìm anh.”
Với Âm Thi, không có thứ gì hấp dẫn hơn m.á.u thịt của huyết thống trực hệ.
Từ khi chúng tôi vừa lên núi, chắc chắn bà nội hắn đã ngửi thấy mùi.
Đến giờ Tý, bà ta chắc chắn sẽ xuất hiện.
Mặt Hàn Thiệu chuyển từ trắng sang xanh.
Hắn cứng đờ một lúc lâu, rồi giật chăn trùm kín người.
“Thôi… tự nhiên tôi không còn nhớ bà nội nhiều như vậy nữa…”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
33.
Trong phòng khách vang lên tiếng ngáy nhẹ.
Mọi người mệt suốt cả ngày, dù chỉ nằm đất, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Tôi cũng buồn ngủ không chịu nổi, lơ mơ sắp ngủ thì bị Kiều Mặc Vũ đẩy tỉnh.
Cô ấy nhíu chặt mày, sắc mặt nặng nề.
“Người trong làng đều c.h.ế.t hết rồi. Cả gia súc gia cầm cũng không còn một con sống sót.”
Âm Thi thường không ăn gia súc, trừ phi… nó không được cúng tế đủ.
Nếu không đoán sai, lần trước bố Hàn Thiệu về đây tế tổ, đã phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng huyết thống trực hệ đâu phải rau cải ngoài chợ. Hàn Thiệu đã không yêu đương suốt nhiều năm, cũng chẳng có con cái.
Bố hắn giờ cũng đã già, có muốn tạo thêm huyết mạch, e rằng cũng không thể.
“Cô ngủ chút đi, có vẻ đêm nay… sẽ có một trận ác chiến.”
Kiều Mặc Vũ gật đầu, vừa định nằm xuống, thì bên phía Hàn Thiệu đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
“Đi ngay đi!”
Thì ra, Hàn Thiệu trằn trọc không ngủ được, bèn gọi điện thoại cho bố. Đã gọi thì cứ gọi, đằng này còn lỡ tay bật loa ngoài.
“Bố, có phải bố biết chuyện gì không? Mau nói cho con đi!”
Giọng bố Hàn Thiệu vang lên từ loa, trong sự tức giận còn mang theo hoảng sợ.
“Con trai! Nếu con muốn sống, chạy ngay lập tức! Chạy càng xa càng tốt! Bố cầu xin con, bố chỉ còn mình con là con trai thôi!”
Cả phòng khách lập tức tỉnh ngủ.
Mọi người một chữ cũng không dám nói, nhưng tai đều dựng thẳng lên.
Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhìn nhau, đồng loạt dịch m.ô.n.g lại gần chỗ Hàn Thiệu.
Cả ngôi làng im ắng đến mức kỳ lạ. Không có tiếng gà gáy, chó sủa, thậm chí cả côn trùng cũng im bặt.
Ai nấy nín thở, không ai dám lên tiếng.
Hàn Thiệu chỉ vào biệt thự, bối rối.
“Nhà tôi có người trông giữ mà… Mới bảy giờ tối, sao không có ai bật đèn?”
31.
Bầu không khí trong làng quá mức quỷ dị.
Đến cả Phùng Nam Nam, người hay nói nhất, cũng câm nín, bám chặt lấy Lâm Chính Minh, như thể muốn trốn luôn vào lòng hắn.
Cả đoàn nín thở, rón rén đi tới biệt thự, ai cũng toát ra vài phần sợ hãi.
“Mọi người chờ ở cửa, để tôi vào xem trước.”
Cổng không khóa, chỉ khẽ đẩy là mở ra. Mọi người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, chen chúc vào sân, không ai dám ở lại bên ngoài một mình.
“Chú Trương, chú có ở đây không?”
Tiếng của Hàn Thiệu vang lên bất ngờ, làm tôi giật cả mình.
Tôi lườm hắn, lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin.
Hàn Thiệu không chịu ở ngoài cùng mọi người, thế nên tôi bảo Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi ở lại trông chừng, rồi dẫn hắn vào trong.
Căn biệt thự này rất lớn, riêng sân vườn đã rộng khoảng năm, sáu trăm mét vuông.
Bên trong bày trí toàn bộ theo phong cách cổ điển Trung Hoa, những bộ bàn ghế gỗ lim đỏ, dưới ánh sáng trắng nhợt của đèn pin, trông có phần rợn người.
“Tầng một có phòng khách, thư phòng, bếp và phòng cho người giúp việc. Tầng hai và ba đều là phòng ngủ, mỗi tầng có ba phòng, ngoài ra còn có một phòng khách nhỏ dùng chung. Chú Trương bình thường sống ở phòng giúp việc tầng một.”
Hàn Thiệu có hơi sợ, giọng nói cũng run rẩy khi giới thiệu.
“Chúng ta… đi xem phòng chú Trương trước?”
Nếu phải ngủ ở đây qua đêm, nhất định phải kiểm tra hết mọi nguy hiểm.
Tôi đưa tay lau nhẹ tay vịn ghế gỗ, trên đầu ngón tay bám một lớp bụi mỏng.
“Xem ra… ngôi nhà này đã lâu không có ai ở.”
Hàn Thiệu mím môi, cảnh giác hơn hẳn. Chúng tôi giơ đèn pin, kiểm tra từng phòng một.
Cuối cùng, trong phòng ngủ phía Tây tầng ba, chúng tôi tìm thấy Chú Trương.
Ông ta đã c.h.ế.t ít nhất ba tháng trước.
Thi thể không hề thối rữa, nằm ngửa mặt dưới sàn.
Hai mắt mở to, miệng há ra, như thể trước khi c.h.ế.t đã nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Trên n.g.ự.c ông ta là một lỗ thủng lớn, nội tạng bên trong biến mất hoàn toàn.
“Ọe—”
Mặt Hàn Thiệu tái nhợt, ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, vô cùng thảm hại.
32.
Khi nghe nói trong nhà có người chết, sắc mặt cả đoàn trở nên rất khó coi.
Phùng Nam Nam ôm chặt lấy Lâm Chính Minh, mặt trắng bệch.
“C… có người chết? Nhà này có người chết, mà còn bắt chúng ta ở lại qua đêm?”
Tôi thở dài bất lực.
“Không phải chính cô nói đó sao? Trời lạnh thế này, không ở trong nhà sẽ rét chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thực ra Phùng Nam Nam chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Quần áo cô ta vẫn còn ướt, nếu không vào nhà sưởi ấm, uống chút nước nóng, nhất định sẽ bị ốm.
Nhà Hàn Thiệu rất rộng, chỉ riêng phòng khách cũng đủ để cả đoàn hơn bốn mươi người nằm ngủ.
Dù không có ai ở đây, nhưng quần áo, chăn đệm vẫn còn.
Chỉ có điều… điện trong nhà không dùng được.
Sau khi rửa ráy đơn giản, mọi người đều túm tụm trong phòng khách, mắt díp lại vì buồn ngủ.
Hàn Thiệu không ngủ, hắn ngồi trên ghế sofa, thẫn thờ.
Tống Phi Phi canh cửa, Kiều Mặc Vũ đi kiểm tra tình hình trong làng. Tôi ngồi xuống cạnh Hàn Thiệu, định an ủi mấy câu, nhưng không biết mở lời thế nào.
“Lục Linh Châu… sáng mai, cô có thể đi cùng tôi tới mộ bà nội không? Bà tôi rất hiền từ, tôi không tin bà sau khi c.h.ế.t lại hại người.”
Cuối cùng tôi cũng tìm được chủ đề để nói, liền vỗ vai trấn an hắn.
“Không cần đến tìm bà nội anh đâu. Đêm nay, bà ấy sẽ tự đến tìm anh.”
Với Âm Thi, không có thứ gì hấp dẫn hơn m.á.u thịt của huyết thống trực hệ.
Từ khi chúng tôi vừa lên núi, chắc chắn bà nội hắn đã ngửi thấy mùi.
Đến giờ Tý, bà ta chắc chắn sẽ xuất hiện.
Mặt Hàn Thiệu chuyển từ trắng sang xanh.
Hắn cứng đờ một lúc lâu, rồi giật chăn trùm kín người.
“Thôi… tự nhiên tôi không còn nhớ bà nội nhiều như vậy nữa…”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
33.
Trong phòng khách vang lên tiếng ngáy nhẹ.
Mọi người mệt suốt cả ngày, dù chỉ nằm đất, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Tôi cũng buồn ngủ không chịu nổi, lơ mơ sắp ngủ thì bị Kiều Mặc Vũ đẩy tỉnh.
Cô ấy nhíu chặt mày, sắc mặt nặng nề.
“Người trong làng đều c.h.ế.t hết rồi. Cả gia súc gia cầm cũng không còn một con sống sót.”
Âm Thi thường không ăn gia súc, trừ phi… nó không được cúng tế đủ.
Nếu không đoán sai, lần trước bố Hàn Thiệu về đây tế tổ, đã phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng huyết thống trực hệ đâu phải rau cải ngoài chợ. Hàn Thiệu đã không yêu đương suốt nhiều năm, cũng chẳng có con cái.
Bố hắn giờ cũng đã già, có muốn tạo thêm huyết mạch, e rằng cũng không thể.
“Cô ngủ chút đi, có vẻ đêm nay… sẽ có một trận ác chiến.”
Kiều Mặc Vũ gật đầu, vừa định nằm xuống, thì bên phía Hàn Thiệu đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
“Đi ngay đi!”
Thì ra, Hàn Thiệu trằn trọc không ngủ được, bèn gọi điện thoại cho bố. Đã gọi thì cứ gọi, đằng này còn lỡ tay bật loa ngoài.
“Bố, có phải bố biết chuyện gì không? Mau nói cho con đi!”
Giọng bố Hàn Thiệu vang lên từ loa, trong sự tức giận còn mang theo hoảng sợ.
“Con trai! Nếu con muốn sống, chạy ngay lập tức! Chạy càng xa càng tốt! Bố cầu xin con, bố chỉ còn mình con là con trai thôi!”
Cả phòng khách lập tức tỉnh ngủ.
Mọi người một chữ cũng không dám nói, nhưng tai đều dựng thẳng lên.
Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhìn nhau, đồng loạt dịch m.ô.n.g lại gần chỗ Hàn Thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro