Chương 8
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Muốn biến sát khí của Bạch Hổ Hàm Thi Thổ thành phúc khí, cần phải chôn sống một người.
Dùng oán khí và sát khí của con người, kích thích hung khí lên đến đỉnh điểm, như vậy mới có thể chuyển hung thành cát.
Mà sau khi người bị chôn sống, toàn bộ hung khí của Bạch Hổ Hàm Thi Thổ sẽ rót vào thân thể họ, biến họ thành một t.h.i t.h.ể âm tà – Âm Thi.
Âm Thi mở miệng, nuốt ba đời.
Muốn Âm Thi phù hộ con cháu, cần phải dùng huyết nhục của huyết thống trực hệ để cúng tế.
Kiều Mặc Vũ hé miệng, muốn nói lại thôi, quay sang nhìn Hàn Thiệu – người đang vui vẻ hơn hẳn sau khi trời quang mây tạnh.
“Mẹ anh… vẫn khỏe chứ?”
Hàn Thiệu ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật đáp.
“Từ nhỏ mẹ tôi đã không khỏe. Bà ấy luôn ở trong viện điều dưỡng, một năm tôi chỉ gặp vài lần.”
Hàn Thiệu là con một.
Vậy thì người dùng để cúng tế Âm Thi, hoặc là anh chị em ruột, hoặc là con cái của hắn.
Mẹ hắn sống trong viện điều dưỡng nhiều năm, e rằng có liên quan đến chuyện này.
Khá là bi thảm.
Ba chúng tôi nhìn Hàn Thiệu bằng ánh mắt đầy thương cảm. Tống Phi Phi còn vỗ vai hắn đầy bao dung.
“Cũng khổ cho cậu rồi, bỏ đi bỏ đi!”
Hàn Thiệu hoàn toàn mơ hồ, chẳng hiểu gì hết.
28.
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi rẽ qua một khúc quanh, cổng làng đã ở ngay trước mắt.
Mọi người tinh thần phấn chấn.
Ngay lối vào làng, có một bức tượng đồng lớn. Bức tượng được chạm khắc thành một con hổ dữ đang xuống núi, phía dưới đế có khắc ba chữ lớn:
“Tây Thu Thôn”
Vừa nhìn thấy tượng đồng, sắc mặt Kiều Mặc Vũ đột nhiên trở nên khó coi.
Tôi dừng bước, túm chặt lấy Hàn Thiệu – người đang nóng lòng muốn vào làng.
“Đừng vội vào! Mọi người, dừng lại!”
“Lục Linh Châu! Cô còn định giở trò gì nữa?!”
Phùng Nam Nam tức đến phát khóc.
Ngay cả Cao Văn Huyên, người dịu dàng nhất, cũng đứng ra bất mãn.
“Lục Linh Châu, đừng bày trò nữa, mọi người thật sự rất mệt rồi.”
Ngược lại, Hàn Thiệu – sau tất cả những chuyện vừa xảy ra – không còn nghi ngờ như họ.
Hắn dừng bước, kiên nhẫn nhìn tôi.
“Mọi người bình tĩnh, Lục Linh Châu không cho vào, chắc có lý do.”
Tôi cân nhắc cách diễn đạt dễ hiểu, rồi giải thích nhanh.
“Bức tượng này là Hổ Xuống Núi. Uy lực của Hổ Xuống Núi lớn hơn Hổ Lên Núi nhiều.
Hổ lên núi là hổ đã ăn no, còn hổ xuống núi, là hổ tìm người ăn.”
Bạch Hổ Hàm Thi Thổ, lại thêm bức tượng hổ này, hung khí khuếch đại gấp bội.
Âm thi chôn trong làng, không chỉ nuốt ba đời nhà họ Hàn, mà còn nuốt cả ngôi làng này.
Càng nuốt nhiều, gia tộc họ Hàn càng phát đạt.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nếu đoán không nhầm… thì trong làng này, đã không còn một ai sống sót.
29.
Không ai lên tiếng.
Hàn Thiệu nuốt khan, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Lục Linh Châu… cô có biết mình đang nói gì không? Cô nói… cả làng đều c.h.ế.t hết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không thể nào! Tháng bảy năm nay, bố tôi còn về đây cúng tế!”
Hầu hết mọi người chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy.
Tôi cười lạnh.
“Lễ tế tổ tiên thường là vào tháng Giêng, hoặc tiết Thanh Minh, Đông Chí. Tháng bảy còn gọi là tháng cô hồn, âm khí cực nặng, thuyền không ra biển, người không đi đêm. Bố anh cổ hủ như vậy, tại sao lại chọn tháng bảy để về tế tổ?”
Hàn Thiệu sững sờ.
“Mẹ ơi, nổi hết da gà rồi!”
Đạo diễn béo xoa xoa cánh tay, mặt nhăn nhó nhìn tôi.
“Vậy… chúng ta xuống núi?”
Oán khí của Âm Thi quá mạnh, nếu mặc kệ, nó sẽ nuốt không chỉ một làng, mà cả một thị trấn.
Dĩ nhiên, chúng tôi không thể bỏ đi.
Nhưng những người trong đoàn rất vô tội. Nếu để họ theo chúng tôi vào làng, có khi sẽ gặp tai họa.
Chuyện bóc trần bộ mặt của lũ đàn ông cặn bã, tạm gác lại đã. Tôi ra hiệu cho Tống Phi Phi, cô ấy gật đầu hiểu ý.
“Mọi người quay về, tiếp tục quay ở thành phố.”
Lời này vừa dứt, oán khí lập tức bùng lên.
Phùng Nam Nam hoàn toàn sụp đổ.
“Chị gái à, chị xem trời tối thui rồi kìa! Chị cũng biết đường núi khó đi thế nào mà? Lỡ trên đường về gặp thú dữ thì sao? Ai muốn đi thì đi, tôi không đi đâu hết!”
Nói xong, cô ta ngồi phịch xuống, tựa vào tượng Bạch Hổ.
Đạo diễn toát mồ hôi, kéo tôi và Tống Phi Phi ra bàn bạc.
“Trong làng chắc còn nhà trống, dù có nguy hiểm, ở chung một chỗ cũng dễ bảo vệ nhau.
Tôi đảm bảo sẽ quản lý tốt mọi người, được không?”
Hàn Thiệu cũng lên tiếng.
“Mọi người có thể ở nhà tôi, nhà tôi đủ rộng.”
30.
Gió lạnh gào thét, thổi rừng núi xào xạc.
Ban đêm, những ngọn núi như những con thú khổng lồ, nằm phục trong màn đêm.
Khó trách Phùng Nam Nam và mọi người không dám xuống núi.
Bọn họ đều lớn lên ở thành phố, sao có gan đi lang thang giữa rừng sâu ban đêm?
Chưa kể, đoàn làm phim có đến bảy phần là nữ, chỉ có vài nhân viên nam.
Tôi không khỏi hối hận, lẽ ra không nên đưa cả đoàn đến đây khi chưa điều tra kỹ.
Giờ cũng đành tùy cơ ứng biến.
“Muốn vào làng cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc.
Thứ nhất, tất cả ngủ tập trung ngoài phòng khách, không ai được ngủ riêng.
Thứ hai, đi vệ sinh ít nhất phải có ba người đi cùng.
Thứ ba, sau khi vào nhà, tuyệt đối không được bước ra ngoài.”
Vừa dứt lời, lập tức có người phản đối.
“Chúng tôi đến đây quay chương trình, không phải vào tù!”
“Đúng đấy! Ngay cả tự do đi vệ sinh cũng không có sao?!”
Ba người phụ nữ đã ồn, ba mươi người phụ nữ cùng nói chuyện, như cái chợ.
Tôi cảm thấy đầu sắp nổ tung.
“CÂM HẾT ĐI! Nơi này nguy hiểm hơn các người tưởng rất nhiều! Không muốn ở lại? Lập tức xuống núi!”
Thấy tôi tức giận, mọi người chỉ đành lầm bầm kéo hành lý theo sau.
Hôm nay trăng tròn, dù không có đèn đường, vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật trong làng.
Dùng oán khí và sát khí của con người, kích thích hung khí lên đến đỉnh điểm, như vậy mới có thể chuyển hung thành cát.
Mà sau khi người bị chôn sống, toàn bộ hung khí của Bạch Hổ Hàm Thi Thổ sẽ rót vào thân thể họ, biến họ thành một t.h.i t.h.ể âm tà – Âm Thi.
Âm Thi mở miệng, nuốt ba đời.
Muốn Âm Thi phù hộ con cháu, cần phải dùng huyết nhục của huyết thống trực hệ để cúng tế.
Kiều Mặc Vũ hé miệng, muốn nói lại thôi, quay sang nhìn Hàn Thiệu – người đang vui vẻ hơn hẳn sau khi trời quang mây tạnh.
“Mẹ anh… vẫn khỏe chứ?”
Hàn Thiệu ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật đáp.
“Từ nhỏ mẹ tôi đã không khỏe. Bà ấy luôn ở trong viện điều dưỡng, một năm tôi chỉ gặp vài lần.”
Hàn Thiệu là con một.
Vậy thì người dùng để cúng tế Âm Thi, hoặc là anh chị em ruột, hoặc là con cái của hắn.
Mẹ hắn sống trong viện điều dưỡng nhiều năm, e rằng có liên quan đến chuyện này.
Khá là bi thảm.
Ba chúng tôi nhìn Hàn Thiệu bằng ánh mắt đầy thương cảm. Tống Phi Phi còn vỗ vai hắn đầy bao dung.
“Cũng khổ cho cậu rồi, bỏ đi bỏ đi!”
Hàn Thiệu hoàn toàn mơ hồ, chẳng hiểu gì hết.
28.
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi rẽ qua một khúc quanh, cổng làng đã ở ngay trước mắt.
Mọi người tinh thần phấn chấn.
Ngay lối vào làng, có một bức tượng đồng lớn. Bức tượng được chạm khắc thành một con hổ dữ đang xuống núi, phía dưới đế có khắc ba chữ lớn:
“Tây Thu Thôn”
Vừa nhìn thấy tượng đồng, sắc mặt Kiều Mặc Vũ đột nhiên trở nên khó coi.
Tôi dừng bước, túm chặt lấy Hàn Thiệu – người đang nóng lòng muốn vào làng.
“Đừng vội vào! Mọi người, dừng lại!”
“Lục Linh Châu! Cô còn định giở trò gì nữa?!”
Phùng Nam Nam tức đến phát khóc.
Ngay cả Cao Văn Huyên, người dịu dàng nhất, cũng đứng ra bất mãn.
“Lục Linh Châu, đừng bày trò nữa, mọi người thật sự rất mệt rồi.”
Ngược lại, Hàn Thiệu – sau tất cả những chuyện vừa xảy ra – không còn nghi ngờ như họ.
Hắn dừng bước, kiên nhẫn nhìn tôi.
“Mọi người bình tĩnh, Lục Linh Châu không cho vào, chắc có lý do.”
Tôi cân nhắc cách diễn đạt dễ hiểu, rồi giải thích nhanh.
“Bức tượng này là Hổ Xuống Núi. Uy lực của Hổ Xuống Núi lớn hơn Hổ Lên Núi nhiều.
Hổ lên núi là hổ đã ăn no, còn hổ xuống núi, là hổ tìm người ăn.”
Bạch Hổ Hàm Thi Thổ, lại thêm bức tượng hổ này, hung khí khuếch đại gấp bội.
Âm thi chôn trong làng, không chỉ nuốt ba đời nhà họ Hàn, mà còn nuốt cả ngôi làng này.
Càng nuốt nhiều, gia tộc họ Hàn càng phát đạt.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nếu đoán không nhầm… thì trong làng này, đã không còn một ai sống sót.
29.
Không ai lên tiếng.
Hàn Thiệu nuốt khan, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Lục Linh Châu… cô có biết mình đang nói gì không? Cô nói… cả làng đều c.h.ế.t hết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không thể nào! Tháng bảy năm nay, bố tôi còn về đây cúng tế!”
Hầu hết mọi người chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy.
Tôi cười lạnh.
“Lễ tế tổ tiên thường là vào tháng Giêng, hoặc tiết Thanh Minh, Đông Chí. Tháng bảy còn gọi là tháng cô hồn, âm khí cực nặng, thuyền không ra biển, người không đi đêm. Bố anh cổ hủ như vậy, tại sao lại chọn tháng bảy để về tế tổ?”
Hàn Thiệu sững sờ.
“Mẹ ơi, nổi hết da gà rồi!”
Đạo diễn béo xoa xoa cánh tay, mặt nhăn nhó nhìn tôi.
“Vậy… chúng ta xuống núi?”
Oán khí của Âm Thi quá mạnh, nếu mặc kệ, nó sẽ nuốt không chỉ một làng, mà cả một thị trấn.
Dĩ nhiên, chúng tôi không thể bỏ đi.
Nhưng những người trong đoàn rất vô tội. Nếu để họ theo chúng tôi vào làng, có khi sẽ gặp tai họa.
Chuyện bóc trần bộ mặt của lũ đàn ông cặn bã, tạm gác lại đã. Tôi ra hiệu cho Tống Phi Phi, cô ấy gật đầu hiểu ý.
“Mọi người quay về, tiếp tục quay ở thành phố.”
Lời này vừa dứt, oán khí lập tức bùng lên.
Phùng Nam Nam hoàn toàn sụp đổ.
“Chị gái à, chị xem trời tối thui rồi kìa! Chị cũng biết đường núi khó đi thế nào mà? Lỡ trên đường về gặp thú dữ thì sao? Ai muốn đi thì đi, tôi không đi đâu hết!”
Nói xong, cô ta ngồi phịch xuống, tựa vào tượng Bạch Hổ.
Đạo diễn toát mồ hôi, kéo tôi và Tống Phi Phi ra bàn bạc.
“Trong làng chắc còn nhà trống, dù có nguy hiểm, ở chung một chỗ cũng dễ bảo vệ nhau.
Tôi đảm bảo sẽ quản lý tốt mọi người, được không?”
Hàn Thiệu cũng lên tiếng.
“Mọi người có thể ở nhà tôi, nhà tôi đủ rộng.”
30.
Gió lạnh gào thét, thổi rừng núi xào xạc.
Ban đêm, những ngọn núi như những con thú khổng lồ, nằm phục trong màn đêm.
Khó trách Phùng Nam Nam và mọi người không dám xuống núi.
Bọn họ đều lớn lên ở thành phố, sao có gan đi lang thang giữa rừng sâu ban đêm?
Chưa kể, đoàn làm phim có đến bảy phần là nữ, chỉ có vài nhân viên nam.
Tôi không khỏi hối hận, lẽ ra không nên đưa cả đoàn đến đây khi chưa điều tra kỹ.
Giờ cũng đành tùy cơ ứng biến.
“Muốn vào làng cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc.
Thứ nhất, tất cả ngủ tập trung ngoài phòng khách, không ai được ngủ riêng.
Thứ hai, đi vệ sinh ít nhất phải có ba người đi cùng.
Thứ ba, sau khi vào nhà, tuyệt đối không được bước ra ngoài.”
Vừa dứt lời, lập tức có người phản đối.
“Chúng tôi đến đây quay chương trình, không phải vào tù!”
“Đúng đấy! Ngay cả tự do đi vệ sinh cũng không có sao?!”
Ba người phụ nữ đã ồn, ba mươi người phụ nữ cùng nói chuyện, như cái chợ.
Tôi cảm thấy đầu sắp nổ tung.
“CÂM HẾT ĐI! Nơi này nguy hiểm hơn các người tưởng rất nhiều! Không muốn ở lại? Lập tức xuống núi!”
Thấy tôi tức giận, mọi người chỉ đành lầm bầm kéo hành lý theo sau.
Hôm nay trăng tròn, dù không có đèn đường, vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật trong làng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro