Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 7

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

Những người mắc kẹt trong trận sẽ tưởng rằng mình đang gặp phải ma dẫn đường, nhưng lại không thấy một chút âm khí nào.

Ngoài ra, trận này còn kích thích tất cả cảm xúc tiêu cực của con người. Khiến đầu óc choáng váng, tâm trí bấn loạn.

Điều quan trọng nhất là, nó có thể tạo ra ảo giác.

Những gì mắt thấy không phải thực tế, mà là thứ mà người bố trận muốn chúng ta thấy.

Tôi dụi mắt, ngẩng đầu lên, trước mặt vẫn là con đường núi xám xịt như cũ.

Trận chưa bị phá.

Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, không khí trở nên ngột ngạt.

Hàn Thiệu thấy hai chúng tôi ngồi im, mặt mày cau có, bước tới ngồi xổm xuống cạnh chúng tôi.

 “Hai người đã phát hiện ra điều gì đó từ trước đúng không? Chuyện vừa rồi, tôi sai. Tôi xin lỗi.” 

Tôi hơi ngạc nhiên.

Không ngờ một kẻ kiêu ngạo như anh ta lại có thể cúi đầu nhận sai.

Ấn tượng của Kiều Mặc Vũ với anh ta cũng thay đổi, cô ấy không nhịn được mà giải thích.

 “Có người đã lập trận ở đây. Muốn ra ngoài, chỉ có cách phá trận.” 

Hàn Thiệu chớp mắt, định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống một nửa.

“Ý cô là… kiểu trận pháp trong phim và tiểu thuyết?”

24.

Biểu cảm của mọi người trở nên cực kỳ đặc sắc, nhưng không ai phản đối.

Hàn Thiệu cúi đầu, thở dài thật sâu.

 “Dù là ma dẫn đường hay là trận pháp, Chỉ cần có thể ra khỏi cái chỗ c.h.ế.t tiệt này, các cô nói sao cũng được.”  

Nói vậy nhưng rõ ràng anh ta  vẫn không tin.

Tôi cũng chẳng thèm so đo với anh ta , sẽ có nhiều dịp để anh ta  phải tự vả thôi.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Ngũ Độc Che Mắt Trận lấy năm loài độc vật làm đại diện cho Ngũ hành, tương sinh tương khắc, tự tạo thành vòng cân bằng âm dương.

Có hai cách để phá trận:

Cách thứ nhất: Tìm ra trận nhãn, phá từng cái một.

Cách thứ hai: Dùng ngoại lực mạnh mẽ để phá trận.

Mặc dù Ngũ Độc Che Mắt Trận có thể tạm thời duy trì cân bằng âm dương, nhưng về bản chất, nó vẫn là một trận pháp âm tà.

Cách tốt nhất để phá trận pháp này… chính là dùng Thiên Lôi!

Tôi và Kiều Mặc Vũ bắt đầu lập đàn cầu lôi.

Những người khác không có gì làm, bèn tụ lại xem chúng tôi bận rộn.

Tống Phi Phi nhíu mày.

 “Đừng đứng dưới gốc cây! Tất cả đi ra giữa đường! Và bỏ hết ô xuống!” 

Một lát nữa sẽ có sấm sét, đứng dưới cây dễ bị đánh trúng. Phùng Nam Nam không hiểu và tỏ vẻ khó chịu. Nhưng khí thế của Tống Phi Phi quá mạnh, không ai dám phản đối.

Mọi người đành miễn cưỡng đi ra giữa đường, đứng dầm mưa với chúng tôi.

25.

“Nam Nam, đừng giận nữa.”

Lâm Chính Minh cúi đầu dỗ dành Phùng Nam Nam, ánh mắt lén lút liếc xuống n.g.ự.c cô ta.

“Chờ quay xong, anh đưa em đi du lịch Pháp.”

Phùng Nam Nam có chút cảm động, giọng nói mềm mại như thể có thể nhỏ giọt ra nước.

“Anh Chính Minh, sao anh lại tốt với em như vậy?”

Lâm Chính Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt nồng nàn thắm thiết.

“Vì em rất tốt, anh chưa từng gặp cô gái nào thuần khiết, lương thiện và xinh đẹp như em.”

“Xì~”

Tống Phi Phi khoanh tay đứng một bên, cười lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 “Đồ đàn ông tệ bạc, đồ lừa đảo. Anh có dám thề độc không?” 

Bị chen ngang bất ngờ, Lâm Chính Minh hơi khó chịu.

Nhưng Phùng Nam Nam đang nhìn hắn chằm chằm, hắn đành miễn cưỡng giơ tay lên.

Giọng nói mang theo ba phần cưng chiều.

 “Được rồi, được rồi, anh thề.

Nếu những lời vừa rồi của anh là giả…” 

Tống Phi Phi lại chen vào.

“Thì để anh bị sét đánh đi.”

Lâm Chính Minh đã quen nói dối, hoàn toàn không quan tâm.

Hắn giơ tay lên, ánh mắt đào hoa ngập tràn ý tình.

“Nếu tôi vừa nói dối, thì xin để trời đánh tôi—”

“ẦM RẦM RẦM!!!”

Thiên lôi gầm rú, giáng xuống từ trên trời, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Chân Lâm Chính Minh mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi.

26.

“Phụt, hahahahahahaha!”

Tống Phi Phi ôm bụng cười lăn lộn. Vừa cười vừa chạy đến buôn chuyện với tôi và Kiều Mặc Vũ.

“Hahahaha, tôi nói này, cái tên Lâm Chính Minh này, hahaha—”

Chúng tôi làm như không nghe thấy.

Sau khi chín tia sét giáng xuống, mây đen tản đi, mưa dừng hẳn.

Cả khu rừng lộ ra diện mạo thực sự của nó.

Kiều Mặc Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn dãy núi phía xa.

 “Thanh Long phương Đông bị đè ép, trong khi Bạch Hổ phương Tây lại đắc thế. Bốn phía trũng xuống, tà khí tứ phương tràn vào. Cực kỳ không lành. Đây… đây là Bạch Hổ Hàm Thi Thổ trong truyền thuyết!” 

Những người khác chẳng quan tâm Thanh Long hay Bạch Hổ gì cả.

Thấy mưa ngừng, họ mừng rỡ hối hả thu dọn đồ.

Hàn Thiệu thở phào nhẹ nhõm.

 “Mệt c.h.ế.t mất, mau đi thôi. Không biết trong làng có siêu thị gì không, tôi đói sắp c.h.ế.t rồi.” 

Thấy sắc mặt tôi và Kiều Mặc Vũ không ổn, hắn có chút kỳ lạ.

“Hai người bị gì thế?”

Kiều Mặc Vũ nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.

“Lần gần nhất anh về đây cúng tổ là khi nào?”

Hàn Thiệu gãi đầu.

 “Cỡ năm, sáu năm rồi. Bố tôi từng mời thầy xem, nói rằng tuổi tôi xung khắc với bà nội, chỉ được về vào năm đặc biệt. Ông ấy mê tín lắm, tôi cũng lười để ý.” 

Tôi không khỏi có chút thương cảm.

 “Trong mười năm qua, anh trở về đây hai lần… Và cả hai lần đó, bạn gái anh đều gặp chuyện?” 

27.

Bạch Hổ Hàm Thi Thổ, là một đại hung chi địa.

Người bình thường mà chọn nơi này làm mộ tổ, gia tộc ắt suy bại, nghèo túng.

Thế nhưng, theo quy luật tự nhiên, dương cực sinh âm.

Hung tột độ, lại hóa cát.

Nếu sử dụng phương pháp đặc biệt để an táng, có thể chuyển hung thành cát, biến nơi này thành vùng đất phúc.

Chỉ là, cách an táng đó vô cùng tàn nhẫn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0