Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 10

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

34.

Hàn Thiệu siết chặt điện thoại, giọng nói gần như rít qua kẽ răng.

 “Bố, ý bố là gì? Bố nói chỉ còn lại một đứa con trai… 

Vậy… bố có bao nhiêu đứa con?” 

Ồ, bí mật nhà hào môn, ai mà chẳng thích nghe?

Bố Hàn Thiệu im lặng rất lâu, cuối cùng cũng thốt ra sự thật.

Hóa ra, gia đình ông ta từng rất nghèo.

Bố Hàn Thiệu từ nhỏ đã bị khinh thường, chèn ép. Vì thế, ông ta hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải phất lên.

Nhưng một đứa trẻ nhà quê, không học vấn, không vốn liếng, không quan hệ… Đừng nói làm giàu, đến cả miếng ăn cũng khó kiếm.

Sau giờ làm thuê, ông ta đi thu gom ve chai, kiếm thêm chút tiền.

Một ngày nọ, ông ta nhặt được một cuốn sách cũ đã ố vàng. Sách ghi lại những bí thuật phong thủy giúp đổi vận.

Trong đó, tàn nhẫn nhất, chính là chôn sống.

Chỉ cần tìm một vùng đất đại hung, chôn sống người thân, thì càng oán hận trước khi chết, con cháu sau này càng phát đạt.

Bố Hàn Thiệu lúc đó chỉ xem như truyện viễn tưởng, không để tâm.

Sau đó, ông ta lập gia đình, sinh con. Nhưng cuộc sống vẫn cơ cực như cũ.

Ông nội Hàn Thiệu mắc bệnh, nhưng gia đình không có tiền chạy chữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy đau đớn đến chết.

Sau đó, đến lượt ông ta mắc bệnh.

Một lần tan ca, ông ta phát hiện mình đi tiểu ra máu. Khi đi khám, bác sĩ nói ông ta bị suy thận, nếu không điều trị sớm, e rằng không sống được bao lâu.

Cầm bệnh án trên tay, ông ta nghiến rách cả môi.

Lúc đó, ông ta mới 27 tuổi.

Nghèo cả đời, chưa từng có một bữa cơm ra hồn, sao có thể cam tâm c.h.ế.t như vậy?!

35.

Vì thế, ông ta nhẫn tâm tìm đến vùng núi ở Quý Châu, chọn nơi đó để chôn sống mẹ ruột.

Sau khi chôn xong, gia đình ông ta quả nhiên phát đạt nhanh chóng.

Nhưng ba năm sau, mẹ ông ta trong mộ biến thành Âm Thi.

Và Âm Thi, cần được cúng tế bằng huyết nhục huyết thống trực hệ mỗi năm.

Lúc đó Hàn Thiệu vẫn còn nhỏ, nên bố hắn bắt vợ mang thai.

Khi vợ sinh con, ông ta lập tức bế đứa trẻ đi, nói dối rằng đó là thai c.h.ế.t lưu. Sau bốn lần sinh con c.h.ế.t yểu, mẹ Hàn Thiệu không chịu nổi, tinh thần suy sụp.

Bố Hàn Thiệu nhốt bà vào viện điều dưỡng, đồng thời liên tục tìm kiếm phụ nữ để sinh thêm con.

Hai cô bạn gái trước của Hàn Thiệu đột ngột mất tích, đều là do ông ta ra tay.

Càng lớn tuổi, sức khỏe càng kém, ông ta không dễ khiến phụ nữ mang thai nữa. Thế nên, ông ta bắt đầu nhắm đến con trai mình – Hàn Thiệu.

Hai cô gái biến mất, đều đã mang thai. Đặc biệt, cô thứ hai còn mang thai đôi.

Bố Hàn Thiệu cho người bắt cóc họ, chờ họ sinh con xong, mới đem tất cả tế cho Âm Thi.

Không một ai hay biết.

Sau khi Hàn Thiệu đau lòng vì tình, không yêu đương nữa, bố hắn đành tự mình “cày cuốc”.

Nhưng có lẽ là tạo nghiệt quá nhiều, ông ta có vô số phụ nữ, nhưng tỷ lệ mang thai ngày càng giảm. Năm ngoái, như thường lệ, ông ta dâng một đứa trẻ lên tế tổ, nhưng Âm Thi không chấp nhận.

Bởi vì đó không phải con ruột của ông ta.

Ông ta đi khám, bác sĩ nói ông ta đã mất hoàn toàn khả năng sinh sản. Lúc này, ông ta mới thực sự sợ hãi.

Ông ta tìm đến thuật sĩ, và được bày cách dựng tượng hổ ở cổng làng.

Tượng đồng giúp khuếch đại sát khí của Âm Thi, khiến nó không chỉ ăn huyết thân, mà còn ăn tất cả những ai vào làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói cách khác, dùng sinh mạng của người vô tội, để tiếp tục giúp nhà họ Hàn thịnh vượng.

Đồng thời, thuật sĩ còn lập trận ở cổng làng, tránh để người ngoài tình cờ vào và phát hiện bí mật.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

36.

 “Con trai, chạy ngay! Càng xa càng tốt! Âm Thi sợ lửa, con không đi một mình đúng không?

Bảo đồng đội mặc đồ đỏ, có khi còn cơ hội thoát!” 

“Chạy đi, ngay đêm nay! Không được ở lại!”

Hàn Thiệu cúp điện thoại, nhưng cả căn phòng vẫn im phăng phắc.

“Đ. M ! Còn khốn nạn hơn cả tôi! Đồ súc sinh!” 

Dương Thanh không nhịn được, chửi thề.

Câu chửi này như một mồi lửa châm vào thùng dầu, cả căn phòng lập tức bùng nổ.

Các cô gái ngừng giả vờ ngủ, đồng loạt lao đến chúng tôi.

Họ tranh nhau túm lấy quần áo chúng tôi, như thể chỉ cần chạm vào sẽ được bảo vệ.

“Lục Linh Châu, chuyện của Hàn Thiệu là thật sao?”

“Trời ơi! Kinh khủng quá! Tôi muốn về nhà!”

“Kiều Mặc Vũ, cô biết pháp thuật mà, hãy cứu chúng tôi!”

Trong nhóm, có một cô gái mặc váy ngủ đỏ. Được bạn nhắc nhở, cô ta hét lên, hoảng loạn cởi phắt váy ngay tại chỗ.

Cơ thể trắng nõn lập tức lộ ra, khiến mấy gã đàn ông vô thức nuốt nước bọt.

Tôi bị đẩy tới choáng váng, ống tay áo bị giật rách. Tống Phi Phi cũng chẳng khá hơn, đường chỉ trên áo bị kéo bung.

Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất, là Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy là người đến chương trình sớm nhất, lại thân với mọi người hơn.

Lẽ ra mấy cô gái sẽ tìm cô ấy cầu cứu. Nhưng kỳ lạ là quần áo cô ấy chẳng hề xô lệch một chút nào.

Kiều Mặc Vũ đắc ý, khoanh tay cười ha hả.

 “Đã bảo rồi mà, đồ nước ngoài không bền đâu! Nhìn tôi đi, hàng Pinduoduo, chất lượng không thể chê!” 

37.

“Cộc!”

“Cộc!”

“Cộc!”

Giữa lúc cả nhóm nháo nhào, tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

Mỗi tiếng gõ đều nặng nề, như đập thẳng vào tim mọi người.

Căn phòng đột nhiên yên lặng.

“Ực—”

Phùng Nam Nam nuốt nước bọt, giọng lẫn cả tiếng khóc.

“Hình như… có ai đang gõ cửa?”

Không chỉ cô ta, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Giữa bầu không khí im phăng phắc, tôi quay đầu nhìn Hàn Thiệu.

“Bà nội anh đến rồi.”

Mặt Hàn Thiệu tái mét, môi run bần bật.

“Vậy… phải làm sao?”

Tôi đảo mắt nhìn một lượt. Các cô gái run rẩy nép vào nhau như cá mòi đóng hộp, nhiều người sắp xỉu đến nơi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0