Chương 11
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Không đúng, Cao Văn Huyên đã xỉu rồi.
Cô ta trắng bệch, tựa vào lòng Dương Thanh, bất tỉnh nhân sự.
Đám này, chẳng ai giúp được gì. Ngược lại còn cản trở.
Thôi thì… dụ Âm Thi ra ngoài mà xử lý.
Tôi vẫy tay với Hàn Thiệu.
“Đi nào, ra gặp bà nội anh thôi.”
Hàn Thiệu đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn bị tôi kéo ra phía trước.
Với Âm Thi, hắn chính là đốm lửa sáng rực trong đêm đen.
Dù trốn ở đâu, cũng chói mắt như sao trời.
38.
Đối phó với Âm Thi, tôi và Kiều Mặc Vũ là đủ.
Theo kế hoạch, Tống Phi Phi sẽ ở lại trông nom đám người trong nhà. Với cả vũ lực lẫn tài lực, Tống Phi Phi có đủ uy hiếp, không sợ bọn họ không nghe lời.
Tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp, từ từng hồi riêng lẻ, giờ đã hợp thành một chuỗi dồn dập.
Nghe như có một đám người đang đập cửa cùng lúc.
Khoan đã… một đám người?
Tôi khựng lại, liếc nhìn Kiều Mặc Vũ.
Giữa rừng sâu thế này, làm gì có nhiều người như vậy?
Ngay cả ma quỷ, cũng không thể có cả một bầy!
Hàn Thiệu sợ đến môi run cầm cập, chân cũng mềm nhũn.
Nghe thấy tiếng gõ vang rền như tiếng trống, hắn càng rét run cả tim gan.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Bà nội tôi… bị bạch tuộc tinh nhập xác sao?”
Nhà họ Hàn giàu có, dù chỉ là biệt thự trong núi, cũng đều dùng vật liệu tốt nhất.
Cánh cửa gỗ lim nguyên khối, dày và vững chắc. Mặc dù bị gõ liên hồi, nhưng không hề lung lay.
“Rầm!”
Không ổn!
Có gì đó đang đập vào kính!
Để tăng tính thẩm mỹ, mặt phía nam phòng khách là một cửa sổ sát đất rất lớn.
Hôm nay trăng sáng, có thể nhìn rõ bên ngoài có thứ gì đang loạng choạng đến gần.
Cao Văn Huyên đứng ngay trước cửa kính, vừa quay đầu nhìn thấy cảnh đó, lập tức trợn mắt ngất xỉu.
Mọi người trước đó đều tránh xa cửa, nhưng giờ đồng loạt xô nhau chạy lại chỗ tôi và Kiều Mặc Vũ.
Vừa rồi còn ôm Cao Văn Huyên chiếm tiện nghi, Dương Thanh là kẻ chạy nhanh nhất.
39.
Nhờ ánh trăng, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bên ngoài có gì.
Toàn bộ là người c.h.ế.t oan trong làng.
Có người treo cổ, có kẻ ngã chết, có t.h.i t.h.ể trương phình vì c.h.ế.t đuối.
Mỗi người một kiểu chết, nhưng điểm chung duy nhất, là trông cực kỳ kinh dị.
Một ông lão bị c.h.é.m một nhát giữa đầu, sọ vỡ làm đôi. Một con mắt trừng Cao Văn Huyên, con còn lại trừng tôi.
Cảm giác khá là rợn người.
Đám con gái đâu từng thấy cảnh này, một nửa lăn ra ngất. Nửa còn lại, thì hét chói tai.
Như cả bầy gà bị xe tải cán qua. Người hét to nhất, lại là đạo diễn béo.
“Rầm!”
Cửa gỗ kiên cố phát ra một tiếng nặng nề.
Cửa không hỏng, nhưng khóa đã bị bật.
“Két…”
Cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn cả sống lưng.
Một cái bóng khô đét, gầy guộc, xuất hiện ngay trước cửa.
“Á!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những người còn tỉnh lại thét lên lần nữa, chạy ngược về phía sau, nhưng lại sợ đụng vào cửa kính. Thế là, tất cả dồn thành một đống, run rẩy như đàn chim cút, trốn sau lưng tôi và Kiều Mặc Vũ.
Hàn Thiệu cố gắng lấy can đảm trấn an mọi người.
“Đừng sợ! Kính đó là kính chống đạn, không dễ vỡ đâu!”
Tôi bóp cằm hắn, quay đầu hắn về phía cửa.
“Người này, có phải bà nội anh không?”
Hàn Thiệu hít một hơi lạnh đến tận óc.
40.
Khuôn mặt của Âm Thi đã không thể nhận ra được nữa.
Bởi vì…
Bà ta đang đứng lộn ngược.
Hai tay chống đất, hai chân khô đét chổng lên trời.
Trên người không một mảnh vải, làn da xanh xám bọc lấy khung xương gầy gò.
Mắt và miệng đều bị khâu lại, trông cực kỳ quái dị.
Cảnh tượng vốn dĩ đáng sợ, nhưng tôi lại cảm thấy xót xa. Chắc hẳn, mắt và miệng bà ta đã bị khâu lại từ khi còn sống. Để phòng ngừa sau khi chết, bà có thể xuống âm phủ kiện cáo.
Muốn phát tài nhanh trong vùng đất Bạch Hổ Hàm Thi Thổ, người c.h.ế.t phải bị chôn ngược.
Không được mặc quần áo.
Máu thịt tiếp xúc với địa khí càng nhanh, con cháu càng phất lên nhanh hơn.
Hàn Thiệu từng nói, bà nội hắn là một bà lão rất nề nếp, ưa sạch sẽ. Dù nhà nghèo, quần áo vẫn luôn chỉnh tề, tươm tất.
Vậy mà, đến lúc chết, bà lại bị lột trần, chôn ngược xuống đất. Ngay cả một cỗ quan tài đàng hoàng cũng không có.
Nhưng…
Đây không phải lúc để cảm thán.
“Phi Phi! Dẫn mọi người lên tầng hai! Tôi và Kiều Mặc Vũ cản hậu!”
Những người c.h.ế.t oan trong làng đều đã biến thành thi xác cấp thấp. Dù số lượng đông, nhưng di chuyển chậm, không khó đối phó.
Chỉ cần chặn được cầu thang, chúng tôi có thể bảo vệ mọi người.
Tất nhiên, Hàn Thiệu phải ở lại tầng một để làm mồi nhử.
Tôi nhét vào tay hắn một túi gạo nếp trộn chu sa.
“Bà nội anh mà tới gần, ném thẳng vào bà ta.”
41.
“Linh Châu, xông lên!”
Kiều Mặc Vũ hét lớn, nhưng lại núp ngay sau ghế sofa gỗ lim.
Đúng là cáo già!
Tôi siết chặt thanh kiếm đào mộc, nhảy lên lao thẳng về phía Âm Thi.
“Yêu nghiệt! Xem kiếm!”
Âm Thi không né tránh, cứ thế đứng yên chịu một nhát kiếm của tôi.
Lưỡi kiếm bổ xuống, phát ra tiếng kim loại chạm nhau.
“Đệt!”
Nếu tôi dùng sức mạnh hơn, chắc thanh kiếm ngàn năm từ gỗ sét đánh này cũng gãy tại chỗ.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Ngay lúc đó, Âm Thi động rồi. Hai chân co lại, tung cước về phía tôi như vũ bão.
Như thể bà ta biết cả Phật Sơn Vô Ảnh Cước!
Tôi cảm giác như bị xe container đ.â.m vào ngực, cả người bị đá bay xa ba mét, lăn thẳng đến chỗ Kiều Mặc Vũ.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Vãi nồi! Bà nội Âm Thi, khiếp quá!!!”
Tôi ôm n.g.ự.c ho khan, cảm thấy hình như gãy hai cái xương sườn.
“Đừng có lải nhải! Lên đi!”
Tôi chật vật đứng lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao kiếm đào mộc vô dụng.
Cô ta trắng bệch, tựa vào lòng Dương Thanh, bất tỉnh nhân sự.
Đám này, chẳng ai giúp được gì. Ngược lại còn cản trở.
Thôi thì… dụ Âm Thi ra ngoài mà xử lý.
Tôi vẫy tay với Hàn Thiệu.
“Đi nào, ra gặp bà nội anh thôi.”
Hàn Thiệu đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn bị tôi kéo ra phía trước.
Với Âm Thi, hắn chính là đốm lửa sáng rực trong đêm đen.
Dù trốn ở đâu, cũng chói mắt như sao trời.
38.
Đối phó với Âm Thi, tôi và Kiều Mặc Vũ là đủ.
Theo kế hoạch, Tống Phi Phi sẽ ở lại trông nom đám người trong nhà. Với cả vũ lực lẫn tài lực, Tống Phi Phi có đủ uy hiếp, không sợ bọn họ không nghe lời.
Tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp, từ từng hồi riêng lẻ, giờ đã hợp thành một chuỗi dồn dập.
Nghe như có một đám người đang đập cửa cùng lúc.
Khoan đã… một đám người?
Tôi khựng lại, liếc nhìn Kiều Mặc Vũ.
Giữa rừng sâu thế này, làm gì có nhiều người như vậy?
Ngay cả ma quỷ, cũng không thể có cả một bầy!
Hàn Thiệu sợ đến môi run cầm cập, chân cũng mềm nhũn.
Nghe thấy tiếng gõ vang rền như tiếng trống, hắn càng rét run cả tim gan.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Bà nội tôi… bị bạch tuộc tinh nhập xác sao?”
Nhà họ Hàn giàu có, dù chỉ là biệt thự trong núi, cũng đều dùng vật liệu tốt nhất.
Cánh cửa gỗ lim nguyên khối, dày và vững chắc. Mặc dù bị gõ liên hồi, nhưng không hề lung lay.
“Rầm!”
Không ổn!
Có gì đó đang đập vào kính!
Để tăng tính thẩm mỹ, mặt phía nam phòng khách là một cửa sổ sát đất rất lớn.
Hôm nay trăng sáng, có thể nhìn rõ bên ngoài có thứ gì đang loạng choạng đến gần.
Cao Văn Huyên đứng ngay trước cửa kính, vừa quay đầu nhìn thấy cảnh đó, lập tức trợn mắt ngất xỉu.
Mọi người trước đó đều tránh xa cửa, nhưng giờ đồng loạt xô nhau chạy lại chỗ tôi và Kiều Mặc Vũ.
Vừa rồi còn ôm Cao Văn Huyên chiếm tiện nghi, Dương Thanh là kẻ chạy nhanh nhất.
39.
Nhờ ánh trăng, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bên ngoài có gì.
Toàn bộ là người c.h.ế.t oan trong làng.
Có người treo cổ, có kẻ ngã chết, có t.h.i t.h.ể trương phình vì c.h.ế.t đuối.
Mỗi người một kiểu chết, nhưng điểm chung duy nhất, là trông cực kỳ kinh dị.
Một ông lão bị c.h.é.m một nhát giữa đầu, sọ vỡ làm đôi. Một con mắt trừng Cao Văn Huyên, con còn lại trừng tôi.
Cảm giác khá là rợn người.
Đám con gái đâu từng thấy cảnh này, một nửa lăn ra ngất. Nửa còn lại, thì hét chói tai.
Như cả bầy gà bị xe tải cán qua. Người hét to nhất, lại là đạo diễn béo.
“Rầm!”
Cửa gỗ kiên cố phát ra một tiếng nặng nề.
Cửa không hỏng, nhưng khóa đã bị bật.
“Két…”
Cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn cả sống lưng.
Một cái bóng khô đét, gầy guộc, xuất hiện ngay trước cửa.
“Á!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những người còn tỉnh lại thét lên lần nữa, chạy ngược về phía sau, nhưng lại sợ đụng vào cửa kính. Thế là, tất cả dồn thành một đống, run rẩy như đàn chim cút, trốn sau lưng tôi và Kiều Mặc Vũ.
Hàn Thiệu cố gắng lấy can đảm trấn an mọi người.
“Đừng sợ! Kính đó là kính chống đạn, không dễ vỡ đâu!”
Tôi bóp cằm hắn, quay đầu hắn về phía cửa.
“Người này, có phải bà nội anh không?”
Hàn Thiệu hít một hơi lạnh đến tận óc.
40.
Khuôn mặt của Âm Thi đã không thể nhận ra được nữa.
Bởi vì…
Bà ta đang đứng lộn ngược.
Hai tay chống đất, hai chân khô đét chổng lên trời.
Trên người không một mảnh vải, làn da xanh xám bọc lấy khung xương gầy gò.
Mắt và miệng đều bị khâu lại, trông cực kỳ quái dị.
Cảnh tượng vốn dĩ đáng sợ, nhưng tôi lại cảm thấy xót xa. Chắc hẳn, mắt và miệng bà ta đã bị khâu lại từ khi còn sống. Để phòng ngừa sau khi chết, bà có thể xuống âm phủ kiện cáo.
Muốn phát tài nhanh trong vùng đất Bạch Hổ Hàm Thi Thổ, người c.h.ế.t phải bị chôn ngược.
Không được mặc quần áo.
Máu thịt tiếp xúc với địa khí càng nhanh, con cháu càng phất lên nhanh hơn.
Hàn Thiệu từng nói, bà nội hắn là một bà lão rất nề nếp, ưa sạch sẽ. Dù nhà nghèo, quần áo vẫn luôn chỉnh tề, tươm tất.
Vậy mà, đến lúc chết, bà lại bị lột trần, chôn ngược xuống đất. Ngay cả một cỗ quan tài đàng hoàng cũng không có.
Nhưng…
Đây không phải lúc để cảm thán.
“Phi Phi! Dẫn mọi người lên tầng hai! Tôi và Kiều Mặc Vũ cản hậu!”
Những người c.h.ế.t oan trong làng đều đã biến thành thi xác cấp thấp. Dù số lượng đông, nhưng di chuyển chậm, không khó đối phó.
Chỉ cần chặn được cầu thang, chúng tôi có thể bảo vệ mọi người.
Tất nhiên, Hàn Thiệu phải ở lại tầng một để làm mồi nhử.
Tôi nhét vào tay hắn một túi gạo nếp trộn chu sa.
“Bà nội anh mà tới gần, ném thẳng vào bà ta.”
41.
“Linh Châu, xông lên!”
Kiều Mặc Vũ hét lớn, nhưng lại núp ngay sau ghế sofa gỗ lim.
Đúng là cáo già!
Tôi siết chặt thanh kiếm đào mộc, nhảy lên lao thẳng về phía Âm Thi.
“Yêu nghiệt! Xem kiếm!”
Âm Thi không né tránh, cứ thế đứng yên chịu một nhát kiếm của tôi.
Lưỡi kiếm bổ xuống, phát ra tiếng kim loại chạm nhau.
“Đệt!”
Nếu tôi dùng sức mạnh hơn, chắc thanh kiếm ngàn năm từ gỗ sét đánh này cũng gãy tại chỗ.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Ngay lúc đó, Âm Thi động rồi. Hai chân co lại, tung cước về phía tôi như vũ bão.
Như thể bà ta biết cả Phật Sơn Vô Ảnh Cước!
Tôi cảm giác như bị xe container đ.â.m vào ngực, cả người bị đá bay xa ba mét, lăn thẳng đến chỗ Kiều Mặc Vũ.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Vãi nồi! Bà nội Âm Thi, khiếp quá!!!”
Tôi ôm n.g.ự.c ho khan, cảm thấy hình như gãy hai cái xương sườn.
“Đừng có lải nhải! Lên đi!”
Tôi chật vật đứng lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao kiếm đào mộc vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro