Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 12

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

Bà ta bị chôn trong Bạch Hổ Hàm Thi Thổ.

Bạch Hổ thuộc kim, đã tích tụ trong bà ta suốt bao năm.

Kim khắc mộc.

Tôi dùng kiếm gỗ, đương nhiên không có tác dụng!

Khó trách bố Hàn Thiệu nói bà ta sợ lửa.

Hỏa khắc kim!

Nghĩ đến đây, tôi sáng mắt, gào lên với Kiều Mặc Vũ.

“Dùng phù lôi hỏa cực dương!”

42.

Kiều Mặc Vũ vừa lượn vòng quanh Âm Thi vừa chửi ầm lên.

“Nhìn cái mặt bà mới giống bùa Lôi Hỏa đấy!”

… À đúng rồi.

Bùa Lôi Hỏa cực kỳ đắt, chỉ riêng chu sa hạng nhất và gỗ sét đánh bên trong cũng đã tốn cả gia tài.

Giá thị trường của một tấm bùa Lôi Hỏa, ít nhất cũng 500 vạn.

Với một con đỗ nghèo khỉ như Kiều Mặc Vũ, có đánh c.h.ế.t cũng không chịu đem bùa này ra ném vào Âm Thi.

Thế là, cô ta chỉ thử ném một nắm gạo nếp.

Bùm!

Lửa bùng lên trên da Âm Thi, một mùi cháy khét nhanh chóng lan ra.

Nhưng vết thương không đáng kể, chỉ là đủ để chọc giận bà ta.

“Grừ… grừ…!!!”

Âm Thi phát ra tiếng gầm trầm thấp, lập tức chuyển hướng, bò thẳng về phía Kiều Mặc Vũ.

“Á á á! Đau quá! Đau c.h.ế.t mất!”

Kiều Mặc Vũ bị đánh bay sang một bên, lăn lộn kêu thảm thiết.

Hàn Thiệu đứng một chỗ, tim vỡ làm đôi.

Một nửa lo cho bà nội bị đánh.

Một nửa lo bà nội đánh c.h.ế.t bọn tôi.

Sắc mặt hắn lúc xanh, lúc trắng, rồi lại đỏ bừng. Thậm chí bị một con nữ quỷ già vỗ lên lưng, hắn cũng không hề nhận ra.

“Hàn Thiệu! Cẩn thận!”

Tống Phi Phi mắt sắc, ném một tấm bùa Hỏa phù, đốt cháy nữ quỷ ngay tại chỗ.

Kiều Mặc Vũ ôm n.g.ự.c rú lên như heo bị chọc tiết.

 “Á!!! Tống Phi Phi, bà điên à?!

Một con thi xác yếu như sên, bà lại dùng bùa Hỏa phù đắt như vàng để g.i.ế.c nó?! Tôi không thể nhìn bà lãng phí thêm được nữa! Linh Châu, xử lý Âm Thi đi! Tôi đi dọn sạch đám xác sống này đã!” 

Vừa hét, cô ta vừa chạy ra ngoài cửa, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Con cáo già giảo hoạt!

43.

Giờ đã biết điểm yếu của Âm Thi, việc đối phó với bà ta không còn khó khăn nữa.

Tôi móc từ trong túi ra một tấm bùa Lôi Hỏa.

Âm Thi có vẻ nhận ra sự đáng sợ của lá bùa, ngay lập tức quay người chạy thẳng lên cầu thang.

“Á!!!”

Đám người trên tầng hai gào thét ầm trời.

Tống Phi Phi canh chặn ở cầu thang, một tay cầm bùa, một tay…

Cầm cả lựu đạn?!

Đó là loại hàng quân dụng cô ta đặt từ nước ngoài.

Ngoài thuốc nổ, bên trong còn có chu sa hạng nhất, kim cương ngũ sắc, đều là khắc tinh của tà ma quỷ quái.

Lòng tôi bỗng chua xót.

Xét về khả năng chiến đấu, Tống Phi Phi là yếu nhất trong ba chúng tôi.

Nhưng với tiền bạc vô hạn, cô ta có thể đè bẹp mọi sự chênh lệch sức mạnh.

Như ngay lúc này. Bùa được ném ra như rải tiền, như thể chẳng đáng một xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một mình cô ta đứng trên cầu thang, chặn đứng toàn bộ Âm Thi.

Âm Thi bị ép lùi lại, sau đó bất ngờ đổi hướng, lao thẳng về phía tôi.

“Tống Phi Phi! Bao vây nó!”

Tôi quát lớn, cầm bùa lao đến.

Âm Thi đột nhiên mở miệng, phun ra một luồng hắc khí dày đặc. Nếu bị phun trúng, có khi thần tiên cũng không cứu nổi.

Tôi né kịp, cắn răng, nhào lên ôm chặt lấy bà ta.

Sau đó, nhét thẳng bùa Lôi Hỏa vào miệng Âm Thi.

“BÙM!!!”

Một luồng lửa bùng lên, suýt chút thiêu cháy tóc tôi.

“Để đó cho tôi!”

Tống Phi Phi từ trên lầu nhảy xuống, tay cầm chặt lựu đạn, xông thẳng về phía Âm Thi.

Vãi lều!!!!!

“ẦM!!!”

Cả ngôi nhà như rung chuyển.

Khói đen mù mịt, cay đến mức mắt không mở nổi.

Mùi thịt cháy khét lẹt xộc lên mũi.

Khoan đã…

Tự nhiên thấy đói bụng ghê…

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

44.

“Bà ơi… hu hu hu… bà ơi!!!”

Chỉ còn lại một đống tro tàn, Hàn Thiệu quỳ bên cạnh khóc như đứt từng khúc ruột.

Tôi chạy ra ngoài tìm Kiều Mặc Vũ, phát hiện đám xác sống ở cửa đã bị cô ta xử lý hết. Chỉ còn một xác nữ, nhìn có vẻ c.h.ế.t đuối, toàn thân trương phình trắng bệch.

Bụng cô ta căng phồng như mang thai, chắc đã uống đầy nước.

Kiều Mặc Vũ nháy mắt với tôi.

“Đi thôi, đến lúc lừa gạt Lâm Chính Minh rồi.”

Xem tướng Lâm Chính Minh, thấy gò má cao, mặt gầy xương, là kiểu khắc vợ cực mạnh, ích kỷ vô cùng.

Hơn nữa, huyệt Gián Môn lõm sâu, cho thấy dục vọng rất mạnh, đào hoa lăng nhăng, phong lưu cả đời.

Theo tướng mạo của hắn, vợ cũ hơn hắn nhiều tuổi, c.h.ế.t trẻ, lại c.h.ế.t dưới nước.

Kiều Mặc Vũ chọn đúng là quá chuẩn.

Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cùng hét thảm, chạy vọt về phía cửa.

Kiều Mặc Vũ ôm ngực, lảo đảo lao vào, rồi lăn ra giả chết.

Tôi thì khập khiễng bước vào, mắt trợn tròn nhìn ra sau, giả vờ sợ hãi đến mức run rẩy.

Nữ thi vươn tay, từ từ lê bước về phía tôi.

“Cứu mạng!!!”

Cả đám người suýt nữa hét toáng lên.

Bởi vì vừa rồi tôi còn đánh bại Âm Thi, giờ lại bị một nữ quỷ đuổi chạy thục mạng?!

Tống Phi Phi vung kiếm đào, định xông lên g.i.ế.c quỷ.

Tôi la lớn, chụp lấy cô ta, dùng ánh mắt ra hiệu.

Nữ quỷ không để ý đến chúng tôi, mà lại đi về phía cầu thang.

Trên tầng lại nổ ra một trận hét kinh hoàng.

45.

 “Dương Thanh! Lâm Chính Minh! Nữ thi này đến tìm hai người! Cô ta là oan hồn do hai người hại chết! Không phải người trong làng này!” 

Dương Thanh trốn sau đám con gái, nghe tôi hét lên, hắn ta rón rén thò đầu ra, giọng nói vẫn còn run rẩy.

 “Tôi chưa từng hại ai cả! Tôi tham gia chương trình này chỉ để tìm một cô gái giàu có trả nợ giúp tôi! Cô ta không thể là đến tìm tôi được!” 

Vừa dứt lời, cả đám con gái quay sang lườm hắn tóe lửa.

Cao Văn Huyên sững sờ.

“Anh… thật sự là kẻ cờ bạc?”

“Anh nợ bao nhiêu tiền?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0