Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 13

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

Nữ thicàng đến gần, khuôn mặt càng hung tợn đáng sợ.

Dương Thanh hoảng loạn đến mức không quan tâm hình tượng nữa.

Hắn ta đẩy mạnh Lâm Chính Minh, cổ gân xanh nổi lên.

 “Tôi chỉ nợ có mấy trăm triệu! Nhưng tôi chưa từng g.i.ế.c ai! Nhiều nhất là làm ba tôi tức c.h.ế.t thôi!

Đệt! Là cậu đúng không? Công ty thương mại nhà cậu vốn của vợ trước mà, cô ta hơn cậu hơn chục tuổi. Nữ quỷ này… có phải chính là vợ cũ của cậu không?!” 

Mắt Lâm Chính Minh trợn tròn.

Hắn ta bấu c.h.ặ.t t.a.y Dương Thanh, ánh mắt láo liên, đầy sợ hãi.

Những người khác nhìn thấy cảnh đó, lập tức hiểu chuyện.

Phùng Nam Nam thét lên, xông đến đ.ấ.m thẳng vào mặt Lâm Chính Minh.

 “Anh từng kết hôn?! Anh là đồ lừa đảo! Cưới vợ rồi còn đi tham gia show hẹn hò, còn giả vờ độc thân?!” 

Nỗi sợ hãi cực độ, cuối cùng đã xé toạc bộ mặt giả tạo của Lâm Chính Minh.

Hắn ta xô ngã Phùng Nam Nam, chính mình cũng té ngã lăn quay xuống đất.

46.

 “Đừng tìm tôi! Đừng tìm tôi!!! Cô tự sát mà! Liên quan gì đến tôi?!” 

Lâm Chính Minh vừa bò vừa lùi, gào lên như điên loạn.

Những người khác đồng loạt tránh ra, lạnh lùng nhìn nữ thi từng bước ép sát.

Quả nhiên lừa ra được rồi.

Tôi ném hai hạt gạo nếp vào lưng nữ thi.

“Xèo xèo!”

Da thịt bà ta bị đốt cháy, ngửa đầu tru lên một tiếng dài, sắc bén đến chói tai.

Lâm Chính Minh sợ đến suýt tè ra quần, nước mắt cũng trào ra.

 “Đúng! Bố mẹ tôi đối xử với cô không tốt! Tôi cũng có đi tìm đàn bà bên ngoài! Nhưng người đàn ông nào mà không có phụ nữ bên ngoài?!

Cô lớn hơn tôi tận mười tuổi, già nua xấu xí! Tôi không lấy tiền của cô thì lấy gì?! Tôi tiếp quản công ty của cô, điều hành phát đạt, vậy mà cũng không đáng sao?!” 

Tên khốn nạn này!

Tôi khẽ đổi giọng, giả vờ nói từ phía sau nữ thi.

 “Lâm Chính Minh! Tôi c.h.ế.t oan quá! Một xác hai mạng! Tội nghiệp con tôi… còn chưa kịp ra đời…” 

Lâm Chính Minh sợ đến mức không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của mọi người nữa, chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng hắn ta quá hoảng loạn, hai chân run rẩy đến nhũn ra, giãy giụa cả buổi mà chỉ nhích được vài bước nhỏ.

Chạy không thoát, Lâm Chính Minh đảo mắt, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, tát mình mấy cái bôm bốp.

 “Vợ ơi! Anh sai rồi!!! Nhưng con là mẹ anh ép em sinh mà! Không phải lỗi của anh!

Anh biết em đã cực khổ ra sao để có thai! Nhưng tại em già quá! Tất cả là lỗi của mẹ anh!

Bà ấy bảo em thích ăn cay, nên chắc chắn em mang thai con gái! Bà ấy sợ nhà họ Lâm tuyệt hậu, ép anh ra ngoài tìm đàn bà khác!

Em đừng tìm anh! Em đi tìm mẹ anh đi!” 

Thật là một đứa con hiếu thảo.

47.

Từ những lời khóc lóc đứt quãng, tôi xâu chuỗi được sự việc.

Vợ cũ của Lâm Chính Minh hơn hắn ta 10 tuổi, là con một trong gia đình giàu có.

Nhà có công ty, có bất động sản, điều kiện rất tốt.

Bố mất sớm, chỉ còn một người mẹ già.

Lâm Chính Minh đu bám đến khi cô ấy đồng ý cưới, nhưng sau khi kết hôn, lại ghét bỏ vợ lớn tuổi, không xinh đẹp, thường xuyên ra ngoài tìm đàn bà.

Hắn ta đón bố mẹ mình đến biệt thự của vợ sống cùng, nhưng mẹ hắn lại ép con dâu phải sinh con trai.

Người mẹ vợ già yếu, bị tức đến nhập viện, cuối cùng qua đời.

Vợ hắn mất mẹ, lại chịu cảnh chồng ngoại tình trắng trợn, quá đau lòng, cuối cùng tuyệt vọng nhảy sông tự sát.

Phùng Nam Nam ôm ngực, tim vẫn đập thình thịch.

“Ghê quá! Suýt nữa tôi đã yêu phải gã khốn này!”

Cô ta quay sang nắm tay Cao Văn Huyên.

 “Cô cũng vậy! Chưa gì đã định gánh nợ cho con bạc! Thế giới này đáng sợ thật! Không chỉ ma muốn ăn thịt người, mà ngay cả con người cũng muốn nuốt chửng lẫn nhau!” 

Tôi thả phù chú xuống, nữ thi lại bắt đầu di chuyển.

“Aaa!!!”

Lâm Chính Minh hét lên, vừa lăn vừa bò, chạy thẳng vào hành lang tối đen.

Tôi bình tĩnh dặn dò.

 “Mọi người đừng sợ. Nữ quỷ này chỉ đến báo thù, không liên quan đến ai khác.” 

Sau đó, tôi kéo một cái tủ chắn ở cầu thang, khóa chặt lối lên lầu.

Nữ thi di chuyển chậm chạp, giống thây ma cấp thấp trong phim.

Nhìn tướng mạo của Lâm Chính Minh, hắn ta chưa đến số chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không cần bận tâm.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Dưới nhà bừa bộn, mọi người dọn dẹp qua loa, sau đó nằm vạ vật trong phòng khách, ngủ thiếp đi.

Trên lầu, tiếng hét của Lâm Chính Minh vọng xuống suốt đêm.

Cho đến khi phương Đông hửng sáng.

48.

Vừa mở mắt ra, tôi giật b.ắ.n mình.

Hàn Thiệu ngồi xổm bên cạnh, ôm một cái hũ sứ, nhìn chằm chằm vào tôi.

Hai mắt thâm quầng, râu ria lởm chởm, trông như già đi mấy tuổi sau một đêm.

“Linh Châu… bà nội tôi…”

Hôm qua Âm Thi bị đốt thành tro, tất cả được hắn ta nhặt bỏ vào hũ này.

Tôi thở dài.

 “Để tôi chọn ngày, giúp ông bà nội anh hợp táng. Nhưng phong thủy Bạch Hổ Hàm Thi đã bị phá, nhà anh chắc chắn bị phản phệ.

Cha anh… chắc chắn c.h.ế.t thảm.” 

Hàn Thiệu nghiến răng, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.

“Lão ta đáng chết!”

Tôi không biết phải an ủi ra sao, đành đứng dậy, gọi mọi người chuẩn bị lên đường.

Tất cả đều có bóng ma tâm lý với nơi này, dù bị gọi dậy từ sáng sớm, nhưng không ai phàn nàn, lẳng lặng thu dọn đồ rời đi.

Đạo diễn béo đếm người, ấp úng nhìn tôi.

“Chuyện đó… còn Lâm Chính Minh thì sao?”

Tôi ngửa đầu nhìn trời.

Kiều Mặc Vũ cúi đầu nhìn đất.

Tống Phi Phi thản nhiên móc điện thoại, bấm mở báo thức.

“Alo? Có chuyện gì?”

Phùng Nam Nam cười lấy lòng, kéo áo đạo diễn.

 “Tối qua tôi thức dậy đi vệ sinh, thấy có người xuống núi rồi. Chắc là Lâm Chính Minh tự chuồn đấy!” 

Cao Văn Huyên cũng cắn răng hùa theo.

“Đúng! Tôi… tôi cũng thấy!”

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, không hỏi nữa, vội vàng theo đoàn ra khỏi sân.

49.

“Aaa!!!”

Tầng trên lại vọng xuống một tiếng hét thảm.

Đạo diễn giật mình ngẩng đầu.

“Mọi người có nghe gì không?”

Tống Phi Phi cau mày, cáu kỉnh.

 “Hết chưa đấy? Không yên tâm thì tự lên kiểm tra đi! Linh Châu, đi thôi!” 

Tôi giơ tay, ra vẻ bất lực.

Đám con gái cũng không cần tôi hô, lập tức bám theo Tống Phi Phi, bước nhanh đến mức muốn mọc thêm hai cái chân.

Rất nhanh, trước cửa biệt thự chỉ còn lại đạo diễn béo.

 Cô độc.

Lạnh lẽo.

Cơn gió sớm thổi qua, hơi se lạnh. 

Ba giây do dự.

 Cắn răng.

Dậm chân.

Xoay người chạy theo. 

“Cô Tống, chờ tôi với! Tôi sợ ma!!!”

50.

Mặt trời nhô lên từ dãy núi xa xa.

Không khí buổi sớm trong lành, hít sâu một hơi, cảm giác khoan khoái hẳn.

Tôi đi xuống núi, ánh nắng chiếu lên lưng, nhưng lòng lại thấy trĩu nặng.

Âm Thi đã chết. Nhưng tôi cứ cảm thấy…

Mọi chuyện, mới chỉ là bắt đầu. 

_Hết_ đón đọc phần tiếp nheeee

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0