Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 9

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Lưu Hùng nói, bây giờ Đồng Phúc Sinh là một thương gia giàu có ở Singapore. Đám đàn ông áo đen chúng tôi gặp có lẽ đều là người hắn thuê.

“Hắn là kẻ hoài cổ. Trước đây ở Hồng Kông, hắn đã có rất nhiều đồng hương đi theo làm việc. Tôi đoán cả ngôi làng này đều dựa vào hắn mà sống, thanh niên làm việc cho hắn, còn cha mẹ ở nhà thì nghe theo hắn răm rắp.”

“Hắn đem mọi người tới đây, chắc lại muốn bày ra trận pháp tà môn nào đó. Chúng ta nhân lúc trời tối rời khỏi đây đi, đám cương thi này để hắn tự giải quyết.”

Bùn đất trên người lũ cương thi vẫn còn mới, rõ ràng vừa mới trồi lên từ lòng đất. Loại cương thi vừa bị đánh thức này, sau khi thấy m.á.u vài lần, sát khí sẽ ngày càng đậm. Sau này, cứ trời tối là chúng sẽ tự động đi săn người.

Lẽ ra, cương thi do tôi thả ra thì tôi phải có trách nhiệm thu dọn. Nhưng có Đồng Phúc Sinh ở đây, tôi lười quan tâm. Dù sao hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ổ của mình bị hủy được.

Chúng tôi bàn bạc xong, quyết định đi đánh thức nhóm người lớn tuổi, nhân lúc hỗn loạn mà rời khỏi ngôi làng này.

Mới đi được vài bước, ở đầu hẻm phía trước bỗng xuất hiện một bóng người mờ mờ. Lưu Hùng hít sâu một hơi, trước khi chúng tôi kịp phản ứng thì anh ta đã nhanh như chớp lao qua, mở nắp một cái chum nước rồi chui vào trong.

Bóng người kia dừng lại một lúc, sau đó xác định hướng đi theo âm thanh ở một nơi khác.

Giang Hạo Ngôn bật cười: “Anh ta trốn làm gì chứ? Anh ta trúng thi độc rồi, cương thi đâu có cắn nữa.”

“Ai mà biết được. Phản ứng của Lưu Hùng đúng là nhanh thật.”

Tôi giơ ngón cái, bước tới mở nắp chum nước. Vừa mở ra, tôi ngạc nhiên phát hiện — Lưu Hùng đã biến mất!

20

Tôi dụi dụi mắt, hỏi Giang Hạo Ngôn:

“Cậu vừa thấy anh ta chui vào trong đó à?”

Giang Hạo Ngôn gật đầu, bước tới cùng tôi thò đầu vào trong bể nước xem xét. Hai cái đầu chúng tôi chạm vào nhau, ánh trăng trong vắt đổ xuống từ trên cao, phản chiếu lên thành bể nước.

Chỉ đến lúc này, chúng tôi mới phát hiện đáy bể trống rỗng, giống như một miệng giếng, bên dưới tối om, không biết sâu bao nhiêu.

Tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau.

“Xuống dưới xem thử.”

Tôi chống một tay lên miệng bể, chuẩn bị nhảy xuống, thì Giang Hạo Ngôn đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt đen láy, sống mũi cao nổi bật dưới ánh trăng, toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả.

Chậc, cái tên ngốc này, lúc im lặng thì cũng đẹp trai phết đấy chứ.

“Có nguy hiểm, tôi xuống trước.”

Giang Hạo Ngôn chống một tay vào thành bể, động tác dứt khoát nhảy xuống miệng hố.

Ha, đúng là bị tôi đoán trúng rồi.

Có giỏi nịnh hót thế nào cũng vô dụng, tư chất của cậu thế này, cả đời này cũng đừng mơ làm đồ đệ của tôi.

Tôi tiếc nuối lắc đầu, rồi cũng nhảy xuống theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ chốc lát sau, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Giang Hạo Ngôn đã giơ tay đỡ tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện miệng hố không quá sâu, chỉ khoảng hai mét rưỡi, còn thấp hơn cả trần nhà bình thường. Tôi chớp chớp mắt, xung quanh tối đen như mực, giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón. 

Tôi khẽ gọi vài tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng của Lưu Hùng.

Chỉ có tiếng gọi của tôi vọng lại trong không gian dưới lòng đất, kéo dài thành một chuỗi âm vang u ám.

“Lưu Hùng——Hùng——Hùng——”

Nghe như tiếng ma nữ, rợn hết cả người.

Ở sâu trong đường hầm, phía cuối tầm nhìn của Lưu Hùng bỗng xuất hiện một tia sáng yếu ớt. Anh ta vừa vịn vào vách tường, vừa bước về phía có ánh sáng, thì chợt nghe thấy tiếng gọi khe khẽ bên tai.

“Lưu Hùng——Hùng——”

Âm thanh mảnh như tiếng mèo kêu, lại giống tiếng quỷ gọi hồn.

Lưu Hùng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, hai tay bịt chặt miệng mới không khóc òa lên.

Anh ta từng nghe qua truyền thuyết này—nếu có quỷ gọi tên, mà đáp lại, hồn sẽ bị câu đi.

Lưu Hùng run rẩy, ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn. Chỉ đến khi giọng nói ấy biến mất, anh ta mới đánh bạo chống tay vào tường, tiếp tục lần mò đi về phía trước.

21

Tôi và Giang Hạo Ngôn đứng dưới đáy giếng một lát, chờ cho mắt quen với bóng tối xung quanh. Khi ấy, tôi mới phát hiện một hướng có ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

“Chúng ta qua đó xem thử.”

Tôi và Giang Hạo Ngôn nắm tay nhau, bước về phía có ánh sáng. Càng đi, tôi càng thấy chấn động—đường hầm này được xây dựng rộng rãi, thông suốt bốn phương tám hướng. Đôi khi có vài ngã rẽ, nếu ngẩng đầu lên sẽ thấy ánh trăng từ kẽ hở của những tấm ván gỗ phía trên rọi xuống, có lẽ đó cũng là miệng một bể nước.

Không biết Đồng Phúc Sinh đã tốn bao nhiêu thời gian để xây dựng hệ thống ngầm này.

Chúng tôi đi chừng mười mấy phút, cuối cùng, ánh sáng đã hiện ra trước mắt.

Cảnh tượng trước mặt khiến tôi không khỏi kinh ngạc—một ngôi Phật đường được xây dựng vô cùng tinh xảo.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Phật đường có hình vòng tròn, chính giữa là một pho tượng Phật lớn. Trên vách tường là những hốc tường hình vuông, cao chừng bốn mươi centimet, trong mỗi hốc đều đặt một bức tượng nhỏ. Trước từng bức tượng đều có nến đỏ đang cháy, chiếu sáng cả không gian rực rỡ.

Lưu Hùng đứng trước pho tượng Phật, đưa lưng về phía chúng tôi, ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi thở phào, bước đến gọi hắn.

“Lưu Hùng——”

Lưu Hùng bật nhảy tại chỗ, thấy là chúng tôi, anh ta lùi về sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất, mặt trắng bệch.

“Kiều đại sư, cô… cô nhìn pho tượng này đi!”

Tôi ngước nhìn pho tượng, lập tức sững sờ.

Trước mặt là một pho tượng Phật đầu mèo, mặt người, hai tai nhọn hoắt, lông trên mặt rậm rạp, đôi mắt vàng óng, biểu cảm dữ tợn, trông vô cùng quái dị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0