1
Sữa chua xoài
2025-03-22 21:15:18
Tôi là truyền nhân duy nhất của địa sư.
Khi dẫn đoàn thương gia giàu có đến vùng núi ở Hồ Nam để tìm cách giải độc thi, tôi bị người ta bắt cóc vào rừng sâu.
Dân làng ép chúng tôi xuống ruộng làm việc.
Nhưng họ không biết rằng, sau khi trời tối, thứ xuất hiện căn bản không phải con người.
1.
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, là truyền nhân duy nhất của địa sư thời hiện đại, cũng là môn chủ của Phong Môn.
Địa sư, thời xưa còn được gọi là thầy phong thủy, mà trong tám đại môn phái giang hồ, Phong Môn chính là môn chuyên nghiên cứu địa lý sông núi thiên hạ.
Tất cả thầy phong thủy đều xuất thân từ Phong Môn.
Nói một cách đơn giản, trong lĩnh vực phong thủy, nếu tôi nhận mình thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Lần trước, tôi nhận lời mời của đại sư phong thủy Trần Trinh, đến Hồng Kông xem phong thủy phần mộ tổ tiên cho thương gia giàu có Lưu Hùng.
Ai ngờ cha của Lưu Hùng xảy ra thi biến, có vài người bị cương thi cào trúng, trúng phải thi độc.
Vạn vật trên đời đều có sự tương sinh tương khắc. Nơi nào có rắn độc xuất hiện, trong vòng bảy bước chắc chắn sẽ có thuốc giải.
Cương thi cũng vậy. Từ xưa đến nay, Hồ Nam có nghề “công tượng khiển thi”*, đồng thời cũng có nơi dùng để nuôi thi. Trong khu rừng nguyên sinh của họ có một loại thảo dược tên là “Hồi Dương Thảo”, chuyên dùng để khắc chế thi độc.
(*Công tượng khiển thi: Nghề “cản thi” của người Hồ Nam, dùng thuật pháp đưa thi the người c.h.ế.t về quê nhà an táng.)
Sau khi trở về từ Hồng Kông, tôi xin nhà trường nghỉ dài hạn, chuẩn bị dẫn Lưu Hùng và những người kia đến Hồ Nam tìm Hồi Dương Thảo.
Lần này, tôi đặc biệt dẫn theo “hot boy” của trường – Giang Hạo Ngôn.
Giang Hạo Ngôn trông có vẻ rất hào hứng, cứ tưởng mình có thiên phú dị bẩm, rằng tôi muốn thu nhận cậu ta làm đồ đệ.
Tôi lắc đầu: “Tôi thấy cậu cao to, có thể giúp tôi xách hành lý thôi.”
Giang Hạo Ngôn cao 1m85, còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cơ bắp rắn chắc, không bắt cậu ta mang vác nặng thì thật là lãng phí.
Giang Hạo Ngôn chán nản được một giây, rồi lại phấn khởi ngay lập tức.
“Không sao, đến lúc đó tôi sẽ thể hiện thật tốt, cô nhất định sẽ nhận ra thiên phú của tôi. Tôi tin chắc, vàng thật thì sẽ sáng!”
Tôi bảo Giang Hạo Ngôn chuẩn bị một đống đồ đạc, sau đó mang theo hai chiếc vali đầy ắp, lên đường đến Hồ Nam.
Vùng Hồ Nam được mệnh danh là “mười vạn đại sơn”, có rất nhiều người Thổ Gia và người Miêu sống ẩn cư trong núi rừng, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Người Thổ Gia thì không sao, tính cách họ hiền hòa, nhưng người Miêu thì khác. Dân tộc Miêu có hai nhánh: Sinh Miêu và Thục Miêu.
Thục Miêu gần như đã bị Hán hóa, ngoài trang phục ra thì chẳng khác gì người Hán. Nhưng Sinh Miêu vẫn kiên trì giữ gìn ngôn ngữ địa phương, sống ẩn dật trong núi sâu, không giao tiếp với người ngoài.
“Người Sinh Miêu giỏi hạ cổ, tính cách lại cố chấp, rất nhạy cảm với ánh mắt của người lạ. Vì thế, nếu gặp ai nói tiếng địa phương, cậu nhớ phải tỏ thái độ tôn trọng, đừng làm mất lòng họ.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Trên suốt chặng đường, tôi không ngừng dặn dò Giang Hạo Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi đến sân bay Biên Thành, hội ngộ với Lưu Hùng và những người khác, tôi lấy từ trong vali ra một xấp mũ bóng chày màu đỏ, đưa cho mọi người đội vào.
“Chúng ta là đoàn du lịch đi thăm thú phong cảnh núi rừng, mọi người đội mũ cho đàng hoàng, sau này phải gọi tôi là ‘hướng dẫn viên Kiều’, nghe rõ chưa?”
nhóm người lớn tuổi phấn khích hẳn lên, ai nấy đều háo hức chụp lấy mũ đội lên đầu.
“Môn chủ… À không, hướng dẫn viên Kiều, lúc nãy tôi nhìn xuống từ máy bay, thấy mấy ngọn núi phía dưới có hình thế hiếm gặp của ‘Tướng Quân Bút’! ‘Tướng Quân Bút’ có thể sinh ra võ tướng, loại địa thế này ở Hồng Kông chúng tôi rất hiếm thấy.”
(**Chú thích từ editor: “Tướng quân bút” (将军笔) là một thuật ngữ trong phong thủy, chỉ một dạng địa thế núi có hình dạng giống cây bút lông của tướng quân, thường là thẳng đứng nghiêm nghị và uy vũ, phù hợp với võ nghiệp và quân sự.
Trong phong thủy, “Tướng quân bút” tượng trưng cho văn võ song toàn, nếu có địa thế này trong vùng đất phong thủy thì có thể sinh ra võ tướng hoặc người có tài năng về quân sự. Đây là một dạng địa thế hiếm gặp và được xem là cát tường trong phong thủy truyền thống.)
“Thật không? Ở đâu? Chúng ta đi xem thử trước đi!”
Nhóm người lớn tuổi thi nhau bàn luận rôm rả, không hề chịu nghe tôi chỉ huy.
Tôi nghiêm mặt lại:
“Xem cái gì mà xem, c.h.ế.t rồi tôi chôn mấy người ở đó luôn, để cho mấy người nhìn cho đã!”
2.
Mấy ông lão rụt cổ lại, không dám hó hé nữa.
Lúc này, có người thấy không vừa mắt, bèn chen vào góp chuyện.
“Wow, hướng dẫn viên này dữ quá vậy!”
“Đúng đó! Ông ơi, đừng sợ, có thể khiếu nại cô ấy mà! Cô là hướng dẫn viên của công ty du lịch nào vậy?”
Tôi quay đầu lại, thấy đó là một nhóm sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp, trạc tuổi tôi và Giang Hạo Ngôn, ai nấy đều kẹp bảng vẽ dưới nách, nhìn là biết sinh viên mỹ thuật đi thực địa vẽ tranh.
Trong đó có một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, liên tục liếc nhìn Giang Hạo Ngôn.
“Tôi tên là Ngô Đóa. Bạn ơi, các bạn định đi đâu vậy?”
Giang Hạo Ngôn liếc cô ấy một cái rồi đi đến bên cạnh tôi.
Tôi gật đầu với Ngô Đóa:
“Chúng tôi đi đến thôn Cao Kỷ.”
Ngô Đóa giật mình, vẻ mặt hoảng hốt, vội mím môi bước sang một bên, không dám nói chuyện với tôi nữa.
Thôn Cao Kỷ ba mặt giáp núi, một mặt hướng ra sông, nhìn từ xa trông giống một chiếc ghế Thái Sư, vì vậy mới có tên là “Cao Kỷ thôn”.
Người trong thôn này, từ xa xưa đã sống bằng nghề cản thi.
Nghề này luôn mang theo màu sắc thần bí, dân cư xung quanh vừa kính trọng vừa sợ hãi thôn này, hầu như không ai muốn giao du với họ. Phản ứng của Ngô Đóa như vậy chứng tỏ cô ấy hẳn là người ở vùng lân cận Cao Kỷ thôn.
Tôi không để ý đến cô ấy nữa, dẫn đoàn người lớn tuổi lên xe buýt và xuất phát.
Cao Kỷ thôn nằm sâu trong vùng núi hẻo lánh. Chúng tôi gần như dành cả ngày để di chuyển.
Từ xe buýt đổi sang xe ba bánh, sau đó đường ngày càng gập ghềnh khó đi, buộc phải thuê lừa địa phương để vào núi.
Khi dẫn đoàn thương gia giàu có đến vùng núi ở Hồ Nam để tìm cách giải độc thi, tôi bị người ta bắt cóc vào rừng sâu.
Dân làng ép chúng tôi xuống ruộng làm việc.
Nhưng họ không biết rằng, sau khi trời tối, thứ xuất hiện căn bản không phải con người.
1.
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, là truyền nhân duy nhất của địa sư thời hiện đại, cũng là môn chủ của Phong Môn.
Địa sư, thời xưa còn được gọi là thầy phong thủy, mà trong tám đại môn phái giang hồ, Phong Môn chính là môn chuyên nghiên cứu địa lý sông núi thiên hạ.
Tất cả thầy phong thủy đều xuất thân từ Phong Môn.
Nói một cách đơn giản, trong lĩnh vực phong thủy, nếu tôi nhận mình thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Lần trước, tôi nhận lời mời của đại sư phong thủy Trần Trinh, đến Hồng Kông xem phong thủy phần mộ tổ tiên cho thương gia giàu có Lưu Hùng.
Ai ngờ cha của Lưu Hùng xảy ra thi biến, có vài người bị cương thi cào trúng, trúng phải thi độc.
Vạn vật trên đời đều có sự tương sinh tương khắc. Nơi nào có rắn độc xuất hiện, trong vòng bảy bước chắc chắn sẽ có thuốc giải.
Cương thi cũng vậy. Từ xưa đến nay, Hồ Nam có nghề “công tượng khiển thi”*, đồng thời cũng có nơi dùng để nuôi thi. Trong khu rừng nguyên sinh của họ có một loại thảo dược tên là “Hồi Dương Thảo”, chuyên dùng để khắc chế thi độc.
(*Công tượng khiển thi: Nghề “cản thi” của người Hồ Nam, dùng thuật pháp đưa thi the người c.h.ế.t về quê nhà an táng.)
Sau khi trở về từ Hồng Kông, tôi xin nhà trường nghỉ dài hạn, chuẩn bị dẫn Lưu Hùng và những người kia đến Hồ Nam tìm Hồi Dương Thảo.
Lần này, tôi đặc biệt dẫn theo “hot boy” của trường – Giang Hạo Ngôn.
Giang Hạo Ngôn trông có vẻ rất hào hứng, cứ tưởng mình có thiên phú dị bẩm, rằng tôi muốn thu nhận cậu ta làm đồ đệ.
Tôi lắc đầu: “Tôi thấy cậu cao to, có thể giúp tôi xách hành lý thôi.”
Giang Hạo Ngôn cao 1m85, còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cơ bắp rắn chắc, không bắt cậu ta mang vác nặng thì thật là lãng phí.
Giang Hạo Ngôn chán nản được một giây, rồi lại phấn khởi ngay lập tức.
“Không sao, đến lúc đó tôi sẽ thể hiện thật tốt, cô nhất định sẽ nhận ra thiên phú của tôi. Tôi tin chắc, vàng thật thì sẽ sáng!”
Tôi bảo Giang Hạo Ngôn chuẩn bị một đống đồ đạc, sau đó mang theo hai chiếc vali đầy ắp, lên đường đến Hồ Nam.
Vùng Hồ Nam được mệnh danh là “mười vạn đại sơn”, có rất nhiều người Thổ Gia và người Miêu sống ẩn cư trong núi rừng, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Người Thổ Gia thì không sao, tính cách họ hiền hòa, nhưng người Miêu thì khác. Dân tộc Miêu có hai nhánh: Sinh Miêu và Thục Miêu.
Thục Miêu gần như đã bị Hán hóa, ngoài trang phục ra thì chẳng khác gì người Hán. Nhưng Sinh Miêu vẫn kiên trì giữ gìn ngôn ngữ địa phương, sống ẩn dật trong núi sâu, không giao tiếp với người ngoài.
“Người Sinh Miêu giỏi hạ cổ, tính cách lại cố chấp, rất nhạy cảm với ánh mắt của người lạ. Vì thế, nếu gặp ai nói tiếng địa phương, cậu nhớ phải tỏ thái độ tôn trọng, đừng làm mất lòng họ.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Trên suốt chặng đường, tôi không ngừng dặn dò Giang Hạo Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi đến sân bay Biên Thành, hội ngộ với Lưu Hùng và những người khác, tôi lấy từ trong vali ra một xấp mũ bóng chày màu đỏ, đưa cho mọi người đội vào.
“Chúng ta là đoàn du lịch đi thăm thú phong cảnh núi rừng, mọi người đội mũ cho đàng hoàng, sau này phải gọi tôi là ‘hướng dẫn viên Kiều’, nghe rõ chưa?”
nhóm người lớn tuổi phấn khích hẳn lên, ai nấy đều háo hức chụp lấy mũ đội lên đầu.
“Môn chủ… À không, hướng dẫn viên Kiều, lúc nãy tôi nhìn xuống từ máy bay, thấy mấy ngọn núi phía dưới có hình thế hiếm gặp của ‘Tướng Quân Bút’! ‘Tướng Quân Bút’ có thể sinh ra võ tướng, loại địa thế này ở Hồng Kông chúng tôi rất hiếm thấy.”
(**Chú thích từ editor: “Tướng quân bút” (将军笔) là một thuật ngữ trong phong thủy, chỉ một dạng địa thế núi có hình dạng giống cây bút lông của tướng quân, thường là thẳng đứng nghiêm nghị và uy vũ, phù hợp với võ nghiệp và quân sự.
Trong phong thủy, “Tướng quân bút” tượng trưng cho văn võ song toàn, nếu có địa thế này trong vùng đất phong thủy thì có thể sinh ra võ tướng hoặc người có tài năng về quân sự. Đây là một dạng địa thế hiếm gặp và được xem là cát tường trong phong thủy truyền thống.)
“Thật không? Ở đâu? Chúng ta đi xem thử trước đi!”
Nhóm người lớn tuổi thi nhau bàn luận rôm rả, không hề chịu nghe tôi chỉ huy.
Tôi nghiêm mặt lại:
“Xem cái gì mà xem, c.h.ế.t rồi tôi chôn mấy người ở đó luôn, để cho mấy người nhìn cho đã!”
2.
Mấy ông lão rụt cổ lại, không dám hó hé nữa.
Lúc này, có người thấy không vừa mắt, bèn chen vào góp chuyện.
“Wow, hướng dẫn viên này dữ quá vậy!”
“Đúng đó! Ông ơi, đừng sợ, có thể khiếu nại cô ấy mà! Cô là hướng dẫn viên của công ty du lịch nào vậy?”
Tôi quay đầu lại, thấy đó là một nhóm sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp, trạc tuổi tôi và Giang Hạo Ngôn, ai nấy đều kẹp bảng vẽ dưới nách, nhìn là biết sinh viên mỹ thuật đi thực địa vẽ tranh.
Trong đó có một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, liên tục liếc nhìn Giang Hạo Ngôn.
“Tôi tên là Ngô Đóa. Bạn ơi, các bạn định đi đâu vậy?”
Giang Hạo Ngôn liếc cô ấy một cái rồi đi đến bên cạnh tôi.
Tôi gật đầu với Ngô Đóa:
“Chúng tôi đi đến thôn Cao Kỷ.”
Ngô Đóa giật mình, vẻ mặt hoảng hốt, vội mím môi bước sang một bên, không dám nói chuyện với tôi nữa.
Thôn Cao Kỷ ba mặt giáp núi, một mặt hướng ra sông, nhìn từ xa trông giống một chiếc ghế Thái Sư, vì vậy mới có tên là “Cao Kỷ thôn”.
Người trong thôn này, từ xa xưa đã sống bằng nghề cản thi.
Nghề này luôn mang theo màu sắc thần bí, dân cư xung quanh vừa kính trọng vừa sợ hãi thôn này, hầu như không ai muốn giao du với họ. Phản ứng của Ngô Đóa như vậy chứng tỏ cô ấy hẳn là người ở vùng lân cận Cao Kỷ thôn.
Tôi không để ý đến cô ấy nữa, dẫn đoàn người lớn tuổi lên xe buýt và xuất phát.
Cao Kỷ thôn nằm sâu trong vùng núi hẻo lánh. Chúng tôi gần như dành cả ngày để di chuyển.
Từ xe buýt đổi sang xe ba bánh, sau đó đường ngày càng gập ghềnh khó đi, buộc phải thuê lừa địa phương để vào núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro