Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 2

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Tôi và Giang Hạo Ngôn, cộng với Lưu Hùng và bảy người trong đoàn, tổng cộng chín người. Ngoài ra còn có bốn vệ sĩ đi theo bảo vệ Lưu Hùng. Nhưng lừa thì chỉ có năm con.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định để mấy vệ sĩ ở lại bên ngoài ứng cứu, còn những người khác sẽ cưỡi lừa vào núi trước.

Mặt trời đã lặn từ lúc nào không hay, để lại bầu sương xám mịt mờ phía sau lưng chúng tôi. Giữa làn sương, một căn nhà cấp bốn xập xệ dần lộ ra.

Ngôi nhà được xây bằng gỗ, bên cạnh mọc một cây hòe khổng lồ. Bóng cây đổ xuống cánh cổng mở toang, che khuất phần lớn ánh đèn trắng bệch hắt ra từ bên trong.

Nhìn hai chiếc đèn lồng trắng treo trước cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với họ.

“Chúng ta đến nơi rồi, tối nay nghỉ tạm ở đây.”

3.

Tôi buộc con lừa vào gốc cây hòe, để Giang Hạo Ngôn và mọi người xách hành lý vào trong.

Lưu Hùng đi trước, vừa đi vừa gãi đầu đầy khó hiểu.

“Nhà này kỳ lạ ghê, cổng lớn chỉ có một nửa.”

“Đây là quán trọ dành cho người đưa xác. Ngày xưa, trọ này chỉ phục vụ người trong nghề, cửa chính chưa bao giờ đóng. Nửa cánh cửa bên phải mở vào trong, t.h.i t.h.ể sẽ được xếp hàng ngay sau cánh cửa đó.”

Tôi vừa nói xong, bước chân Lưu Hùng khựng lại, hít sâu một hơi lạnh, bản năng có chút sợ hãi.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện ngay phía trước hắn. Đó là một người đàn ông cao khoảng một mét bảy, nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn Lưu Hùng, cười một cái.

Hàm răng hắn vàng khè, lộn xộn chẳng ngay hàng thẳng lối, miệng rộng và mỏng, sống mũi tẹt, hai mắt cách nhau rất xa, nhìn chẳng khác gì một con cá kỳ dị.

“Maaaaaaaaaá!!!”

Lưu Hùng nhảy bật ra sau, ôm chặt lấy Hội trưởng Từ rồi hét toáng lên. Hội trưởng Từ cũng hốt hoảng hét theo một tiếng the thé như con gái, vừa hét vừa rút thanh kiếm đào mộc từ trong n.g.ự.c ra, chọc thẳng vào n.g.ự.c người kia.

“Các người làm gì thế?!”

Tôi vội vàng chạy qua kéo Hội trưởng Từ ra.

“Xin lỗi, xin lỗi, lão Hầu, tôi thay họ xin lỗi ông.”

Thì ra người trước mặt họ tên lão Hầu, là chủ quán trọ này, đồng thời cũng là một người đưa xác. 

Nghề này có ba tiêu chí quan trọng: gan lớn, thể lực tốt, ngoại hình xấu.

Xấu, để người khác không muốn tiếp xúc, tự động tránh xa, giúp tiết kiệm không ít phiền phức trên đường.

lão Hầu năm nay đã ngoài sáu mươi, hồi trẻ từng theo sư phụ đưa xác một thời gian, sau này bị thương ở chân, không thể tiếp tục công việc nên mở quán trọ này để kiếm sống.

“Họ Kiều à? Sư phụ tôi từng nhắc đến cô.”

Lão Hầu xoa ngực, xoay người đi rót trà cho chúng tôi.

Quán trọ không lớn, tầng một có hai bàn bát tiên, trên trần nhà treo một bóng đèn nhỏ lay lắt bằng dây điện, ánh sáng trắng nhợt nhạt yếu ớt.

Chúng tôi ngồi quanh bàn bát tiên, Lưu Hùng nhìn cái bát sứ cũ kỹ trước mặt đầy chán ghét, bèn lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng.

“Không cần đâu, chúng tôi có mang theo nước.”

Tay cầm ấm trà của lão Hầu đột nhiên dừng lại, mu bàn tay nổi gân xanh, sắc mặt bỗng chốc kích động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Các người ghét bỏ ta, khinh thường ta à?”

Bình thường trông ông ta đã xấu, lúc này mặt mũi dữ tợn, dưới ánh đèn trắng trông còn đáng sợ hơn cả ma. Lưu Hùng sợ đến mức định hét lên nữa, tôi trừng mắt nhìn hắn.

“Lão Hầu đã rót trà mời, thì cứ uống đi.”

4.

Làm nghề này, người ta ít giao du với bên ngoài, ngoại hình lại xấu xí nên tâm lý nhạy cảm, tự ti, dễ chọc giận.

Tôi còn phải nhờ ông ta tìm hồi dương thảo, nhất định không thể đắc tội.

Thế nên, tôi khẽ ra hiệu cho mọi người, rồi cầm bát sứ lên, uống một hơi lớn.

Nước vừa vào miệng đã có vị chát kỳ lạ, tôi nhíu mày, làm bộ uống mấy ngụm, thực chất chỉ ngậm trong miệng, nuốt xuống đúng một hớp nhỏ.

Uống xong trà, thái độ của lão Hầu đã dịu đi nhiều.

“Hồi dương thảo không dễ tìm đâu, nhưng ta nhớ vài chỗ, mai dẫn các người đi xem.”

Trò chuyện vài câu, tôi đứng dậy đi ra phía sau nhà vệ sinh.

Vừa mở cửa, tôi thấy một người đang đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương.

Khuôn mặt giống hệt lão Hầu, nhíu mày, nhăn mắt, làm đủ biểu cảm kỳ quặc.

Thấy tôi, hắn cười một cái.

“Ba tôi không nói với cô là trong toilet có người à?”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Ba? Chết tiệt!

Mặt tôi lập tức biến sắc, quay người định chạy, nhưng đầu óc bỗng choáng váng, bước chân mềm nhũn.

Giây tiếp theo, Tiểu Hầu đã lao tới, bóp chặt cổ tôi.

“Hê hê hê, hàng tốt đấy.”

Cùng lúc đó, từ ngoài truyền đến những tiếng va chạm, ghế bàn đổ rầm rầm, kèm theo giọng lão Hầu đầy đắc ý:

“Nhóc con, qua đây giúp một tay!”

Không ngờ tôi, đường đường là môn chủ Phong Môn, lại lật thuyền trong cái mương cạn này!

Tôi căm phẫn nhắm mắt giả chết, tạm thời không muốn đối diện với lão già này.

Nghề đưa xác vốn đời đời cô độc, chỉ nhận đệ tử lúc về già, chứ không bao giờ có con ruột.

Tên này đã phá vỡ quy tắc, còn đổi nghề sang buôn người, thật sự đáng giận!

Tôi nhắm mắt, để mặc Tiểu Hầu kéo mình lên một chiếc xe kéo.

Một lúc sau, xe rung lên, Giang Hạo Ngôn cũng bị quăng lên cùng tôi.

Tôi thử siết chặt nắm tay, phát hiện sức lực đã biến mất hơn nửa. Một chọi hai đã khó, mà còn nhiều con tin thế này, chắc chắn không ổn.

Trước mắt chỉ có thể tiếp tục giả chết, mặc kệ lão Hầu và con trai hắn kéo tất cả chúng tôi lên xe, rồi để con lừa chở chúng tôi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0