Chương 3
Sữa chua xoài
2025-03-22 21:15:18
5
“Ba, sư phụ ba trước đây khen họ Kiều ghê lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy. Con thấy cô ta trông cũng xinh, hay là giữ lại làm vợ con đi.”
Lão Hầu có vẻ hơi do dự.
“Họ Kiều có bản lĩnh thật, đừng động vào cô ta, chờ bán được tiền, ba mua cho con một đứa tốt hơn.”
Tiểu Hầu không phục.
“Mấy người này toàn ông già, bán được bao nhiêu chứ? Đem đi lấy nội tạng cũng chẳng ai mua. Con thấy chỉ có hai đứa trẻ là đáng giá.”
Lão Hầu nói: “Mày gấp cái gì, cứ đưa đến làng ngoại mày trước, cho làm việc một thời gian đã, chờ Ngụy Ma Tử tới thu hàng.”
Hai cha con hắn cứ thế trò chuyện, xe lừa xóc nảy trên đường núi.
Tôi nằm trên xe kéo, mở mắt nhìn bầu trời đêm lấp lánh vài vì sao, không khỏi cảm thán: Đạo đức suy đồi, lòng người hiểm ác quá rồi.
Nghề đưa xác sớm đã suy tàn, đến tay lão Hầu chắc cũng chỉ học được chút vỏ ngoài.
Đến thế hệ Tiểu Hầu, nhiều nơi ở Hồ Nam đã bắt đầu thiêu xác, e là cậu ta chưa từng thấy t.h.i t.h.ể nào, càng không tin vào chuyện này.
Nơi họ sống hẻo lánh, thanh niên không học hành, cũng không chịu đi làm, lâu dần liền nghe theo cậu của hắn, làm nghề buôn người.
Xe đi thật lâu, đến khi trời dần sáng, tôi mơ màng sắp ngủ thì xe bỗng dừng lại.
Từ trong làng có mấy người bước ra, dùng dây thừng trói chúng tôi lại, rồi hất cả gáo nước lạnh lên mặt.
“Tiểu Hầu, mày kiếm đâu ra đám lão già này vậy? Ha ha, giỏi đấy!”
Tiểu Hầu đắc ý hất cằm.
“Tuyệt không? Một lần gom cả đám! Trước tiên cứ bắt chúng làm việc đã. Đừng nhìn già thế mà lầm, tao thấy da dẻ đứa nào cũng trắng nõn, khỏe lắm.”
Có người cầm dây thừng kéo tôi dậy, cả nhóm chúng tôi bị dắt đi như một đàn châu chấu.
Lưu Hùng vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vào trong làng, tôi thấy trước cửa mỗi nhà đều đặt một cái chum lớn, bên trên đậy nắp gỗ.
Thấy tôi nhìn về phía đó, một người dân trong làng trừng mắt.
“Nắp này tuyệt đối không được mở ra, biết chưa?”
Vừa dứt lời, Lưu Hùng bỗng hét lên một tiếng thê lương!
6.
Sắc mặt Lưu Hùng vặn vẹo, cả người căng cứng, hai tay duỗi thẳng, năm ngón xòe ra. Anh ta ngửa mặt lên trời, phát ra từng tiếng gào thảm thiết khiến ai nghe cũng sởn gai ốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn thấy luồng khí đen lướt qua trên cổ anh ta, tôi lập tức hiểu ra—đây là dấu hiệu của trúng thi độc.
Lúc ở nghĩa địa, Lưu Hùng bị cha anh ta cào trúng, bả vai bị móng tay cứa một mảng lớn, vết thương nặng nhất trong nhóm, độc tố xâm nhập vào cơ thể cũng nhiều nhất.
Sau khi thi độc phát tác, mỗi đêm đều như người sói, hú lên những tiếng thê lương, răng ngứa ngáy, không thể kiềm chế được ham muốn cắn xé. Cơ thể sẽ ngày càng cứng đờ, đến ngày bốn mươi chín, chất độc ăn vào tim, sẽ hoàn toàn biến thành cương thi, lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tính ra, từ khi rời khỏi Hồng Kông đến giờ đã là ngày thứ tám rồi, thời gian cấp bách quá.
“Đụng phải quỷ à? Người này bị động kinh hả?”
Tiểu Hầu giật nảy mình, trực tiếp đạp vào m.ô.n.g Lưu Hùng một cú. lão Hầu đứng bên cạnh quan sát, nhíu mày như thể thấy cảnh tượng này quen thuộc lắm.
Tôi cười lạnh.
“Lão Hầu, bản lĩnh của ông học từ bụng chó đấy à? Người này trúng thi độc, sắp sửa biến thành cương thi, sư phụ ông chưa từng dạy ông sao? Nếu trong hai ngày nữa không tìm được hồi dương thảo, cả cái làng này của ông cũng đừng mong sống sót.”
“Hahaha, cương thi? Mày tưởng ông đây dễ dọa lắm à? Cương thi ở đâu ra? Cha tao từng nói rồi, ngày xưa bọn họ ‘cản thi’ thực chất chỉ là cõng xác, lấy một cây trúc xỏ qua quần áo xác c.h.ế.t mà vác đi. Mấy lời đồn bên ngoài toàn là vớ vẩn cả.”
Tiểu Hầu cười nhạo, đá vào người Lưu Hùng thêm một cái.
“Tao thấy hắn ta chỉ bị động kinh thôi, đúng là được cái mã mà vô dụng. Đến lúc đó hỏi cậu tao xem có cách nào bán đi không.”
Hắn ta đ.ấ.m đá Lưu Hùng không ngừng, khiến cả người anh ta run lên vài cái, ánh mắt dần tỉnh táo, sau đó ôm đầu, im lặng không nói gì.
Người này cũng biết cúi mình nhẫn nhục thật, tôi bất ngờ liếc nhìn Lưu Hùng hai lần.
Trời dần sáng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, rọi sáng cả ngôi làng.
Tôi đi sau đoàn người, quan sát bốn phía. Ngôi làng này không lớn, nằm khuất trên lưng chừng núi, được rừng rậm bao quanh, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra ngoài, mà cổng làng còn dựng cả hàng rào gỗ.
Dọc theo đường đi, càng lúc càng có nhiều người bước ra khỏi nhà, phần lớn là ông già bà lão, hầu như không thấy bóng dáng người trẻ tuổi. Họ cầm bát sứ trong tay, vừa ăn sáng vừa đứng xem náo nhiệt.
“Tiểu Hầu, sao mày dắt về lắm người thế?”
“Nhiều quá, sẽ thu hút cảnh sát chú ý đấy, không thể làm thế này được đâu!”
Tiểu Hầu hừ lạnh, liếc xéo người kia.
“Thế thì đừng có mà đòi chia tiền!”
Lão già kia ngớ ra, lập tức bĩu môi, đi sang một bên không nói nữa.
Nghe giọng điệu này, buôn người hóa ra là cả một chuỗi công việc của cả ngôi làng à? Mọi người đều có phần sao?
7.
Trong lòng tôi bốc lên cơn giận. Không ngờ giữa thời đại pháp trị này, vẫn còn một ngôi làng khủng khiếp như vậy ẩn sâu trong rừng núi. Đợi ra ngoài nhất định phải báo cảnh sát, tóm gọn bọn họ!
Chúng tôi bị trói thành một hàng, Giang Hạo Ngôn đi đầu, tôi đi cuối, còn Tiểu Hầu thì cầm dây thừng, dẫn chúng tôi vào sâu trong làng.
Đi một lúc, tôi càng đi càng thấy ngạc nhiên.
“Ba, sư phụ ba trước đây khen họ Kiều ghê lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy. Con thấy cô ta trông cũng xinh, hay là giữ lại làm vợ con đi.”
Lão Hầu có vẻ hơi do dự.
“Họ Kiều có bản lĩnh thật, đừng động vào cô ta, chờ bán được tiền, ba mua cho con một đứa tốt hơn.”
Tiểu Hầu không phục.
“Mấy người này toàn ông già, bán được bao nhiêu chứ? Đem đi lấy nội tạng cũng chẳng ai mua. Con thấy chỉ có hai đứa trẻ là đáng giá.”
Lão Hầu nói: “Mày gấp cái gì, cứ đưa đến làng ngoại mày trước, cho làm việc một thời gian đã, chờ Ngụy Ma Tử tới thu hàng.”
Hai cha con hắn cứ thế trò chuyện, xe lừa xóc nảy trên đường núi.
Tôi nằm trên xe kéo, mở mắt nhìn bầu trời đêm lấp lánh vài vì sao, không khỏi cảm thán: Đạo đức suy đồi, lòng người hiểm ác quá rồi.
Nghề đưa xác sớm đã suy tàn, đến tay lão Hầu chắc cũng chỉ học được chút vỏ ngoài.
Đến thế hệ Tiểu Hầu, nhiều nơi ở Hồ Nam đã bắt đầu thiêu xác, e là cậu ta chưa từng thấy t.h.i t.h.ể nào, càng không tin vào chuyện này.
Nơi họ sống hẻo lánh, thanh niên không học hành, cũng không chịu đi làm, lâu dần liền nghe theo cậu của hắn, làm nghề buôn người.
Xe đi thật lâu, đến khi trời dần sáng, tôi mơ màng sắp ngủ thì xe bỗng dừng lại.
Từ trong làng có mấy người bước ra, dùng dây thừng trói chúng tôi lại, rồi hất cả gáo nước lạnh lên mặt.
“Tiểu Hầu, mày kiếm đâu ra đám lão già này vậy? Ha ha, giỏi đấy!”
Tiểu Hầu đắc ý hất cằm.
“Tuyệt không? Một lần gom cả đám! Trước tiên cứ bắt chúng làm việc đã. Đừng nhìn già thế mà lầm, tao thấy da dẻ đứa nào cũng trắng nõn, khỏe lắm.”
Có người cầm dây thừng kéo tôi dậy, cả nhóm chúng tôi bị dắt đi như một đàn châu chấu.
Lưu Hùng vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vào trong làng, tôi thấy trước cửa mỗi nhà đều đặt một cái chum lớn, bên trên đậy nắp gỗ.
Thấy tôi nhìn về phía đó, một người dân trong làng trừng mắt.
“Nắp này tuyệt đối không được mở ra, biết chưa?”
Vừa dứt lời, Lưu Hùng bỗng hét lên một tiếng thê lương!
6.
Sắc mặt Lưu Hùng vặn vẹo, cả người căng cứng, hai tay duỗi thẳng, năm ngón xòe ra. Anh ta ngửa mặt lên trời, phát ra từng tiếng gào thảm thiết khiến ai nghe cũng sởn gai ốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn thấy luồng khí đen lướt qua trên cổ anh ta, tôi lập tức hiểu ra—đây là dấu hiệu của trúng thi độc.
Lúc ở nghĩa địa, Lưu Hùng bị cha anh ta cào trúng, bả vai bị móng tay cứa một mảng lớn, vết thương nặng nhất trong nhóm, độc tố xâm nhập vào cơ thể cũng nhiều nhất.
Sau khi thi độc phát tác, mỗi đêm đều như người sói, hú lên những tiếng thê lương, răng ngứa ngáy, không thể kiềm chế được ham muốn cắn xé. Cơ thể sẽ ngày càng cứng đờ, đến ngày bốn mươi chín, chất độc ăn vào tim, sẽ hoàn toàn biến thành cương thi, lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tính ra, từ khi rời khỏi Hồng Kông đến giờ đã là ngày thứ tám rồi, thời gian cấp bách quá.
“Đụng phải quỷ à? Người này bị động kinh hả?”
Tiểu Hầu giật nảy mình, trực tiếp đạp vào m.ô.n.g Lưu Hùng một cú. lão Hầu đứng bên cạnh quan sát, nhíu mày như thể thấy cảnh tượng này quen thuộc lắm.
Tôi cười lạnh.
“Lão Hầu, bản lĩnh của ông học từ bụng chó đấy à? Người này trúng thi độc, sắp sửa biến thành cương thi, sư phụ ông chưa từng dạy ông sao? Nếu trong hai ngày nữa không tìm được hồi dương thảo, cả cái làng này của ông cũng đừng mong sống sót.”
“Hahaha, cương thi? Mày tưởng ông đây dễ dọa lắm à? Cương thi ở đâu ra? Cha tao từng nói rồi, ngày xưa bọn họ ‘cản thi’ thực chất chỉ là cõng xác, lấy một cây trúc xỏ qua quần áo xác c.h.ế.t mà vác đi. Mấy lời đồn bên ngoài toàn là vớ vẩn cả.”
Tiểu Hầu cười nhạo, đá vào người Lưu Hùng thêm một cái.
“Tao thấy hắn ta chỉ bị động kinh thôi, đúng là được cái mã mà vô dụng. Đến lúc đó hỏi cậu tao xem có cách nào bán đi không.”
Hắn ta đ.ấ.m đá Lưu Hùng không ngừng, khiến cả người anh ta run lên vài cái, ánh mắt dần tỉnh táo, sau đó ôm đầu, im lặng không nói gì.
Người này cũng biết cúi mình nhẫn nhục thật, tôi bất ngờ liếc nhìn Lưu Hùng hai lần.
Trời dần sáng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, rọi sáng cả ngôi làng.
Tôi đi sau đoàn người, quan sát bốn phía. Ngôi làng này không lớn, nằm khuất trên lưng chừng núi, được rừng rậm bao quanh, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra ngoài, mà cổng làng còn dựng cả hàng rào gỗ.
Dọc theo đường đi, càng lúc càng có nhiều người bước ra khỏi nhà, phần lớn là ông già bà lão, hầu như không thấy bóng dáng người trẻ tuổi. Họ cầm bát sứ trong tay, vừa ăn sáng vừa đứng xem náo nhiệt.
“Tiểu Hầu, sao mày dắt về lắm người thế?”
“Nhiều quá, sẽ thu hút cảnh sát chú ý đấy, không thể làm thế này được đâu!”
Tiểu Hầu hừ lạnh, liếc xéo người kia.
“Thế thì đừng có mà đòi chia tiền!”
Lão già kia ngớ ra, lập tức bĩu môi, đi sang một bên không nói nữa.
Nghe giọng điệu này, buôn người hóa ra là cả một chuỗi công việc của cả ngôi làng à? Mọi người đều có phần sao?
7.
Trong lòng tôi bốc lên cơn giận. Không ngờ giữa thời đại pháp trị này, vẫn còn một ngôi làng khủng khiếp như vậy ẩn sâu trong rừng núi. Đợi ra ngoài nhất định phải báo cảnh sát, tóm gọn bọn họ!
Chúng tôi bị trói thành một hàng, Giang Hạo Ngôn đi đầu, tôi đi cuối, còn Tiểu Hầu thì cầm dây thừng, dẫn chúng tôi vào sâu trong làng.
Đi một lúc, tôi càng đi càng thấy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro