Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 4

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Những căn nhà đất ở đây đều giống hệt nhau, trước cửa nhà nào cũng trồng một cây hòe có kích cỡ tương đương, mà những con đường nhỏ quanh co uốn lượn, sắp xếp như một trận pháp bát quái. Người ngoài nếu xông vào bừa bãi, e là không dễ thoát ra được.

Cuối cùng, sau khi đi xuyên qua cả ngôi làng, chúng tôi đến trước một căn nhà gạch đỏ, Tiểu Hầu dừng lại.

Hắn vừa cởi trói cho chúng tôi, vừa đắc ý ngân nga một giai điệu lộn xộn.

Ngay lúc đó, từ trong cái chum nước trước cửa nhà vang lên những tiếng gõ có nhịp điệu: “Cộc—cộc—cộc—”

Tất cả chúng tôi đều quay sang nhìn chiếc chum. Tiểu Hầu chẳng thèm để ý, tiếp tục hát. Đám ông già bà lão đứng gần đó lại đồng loạt im lặng, khuôn mặt nặng nề nhìn chúng tôi, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Tôi không nhịn được hỏi: “Tiểu lão Hầu, trong chum nước này có gì vậy?”

Tiểu Hầu bực bội trừng mắt nhìn tôi.

“Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi! Đây là quy tắc của làng, không ai được mở chum nước, nghe rõ chưa?”

Tôi gật đầu.

“Được thôi.”

Nói xong liền lao đến, tung một cước đá văng nắp gỗ trên chum!

Đùa à, anh bảo gì tôi nghe nấy, thế ai mới là nhân vật chính đây?

Người trong làng đều sững sờ vì biến cố này. Mấy ông bà già đứng xem náo nhiệt đồng loạt hét lên những tiếng chói tai như thiếu nữ mười tám tuổi.

Sắc mặt Tiểu Hầu biến đổi, lao nhanh về phía tôi, túm lấy cánh tay tôi.

Nhưng đã quá muộn, tôi cúi đầu nhìn vào trong chum.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

“…Đệt! Sao anh lại ở đây?!”

8.

Bên trong chum, một người đàn ông cao lớn đang ngồi, hai tay bị trói, miệng bị dán bùa, nửa người ngập trong thứ nước xanh lục đặc quánh bốc mùi thối rữa.

Tôi bịt mũi, bước lên xé miếng bùa khỏi miệng anh ta.

“Đạt ca, sao anh lại gặp bọn lão Hầu?”

Đạt ca thở dài một hơi, chống tay lên thành chum đứng dậy. Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Lưu Hùng nhếch nhác tả tơi, lập tức hốt hoảng.

“Ông chủ, chạy mau! Đám này là bọn buôn người!”

Lưu Hùng: “…Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Đạt ca là vệ sĩ của Lưu Hùng. Trước khi chúng tôi vào núi, họ ở lại trấn nhỏ bên ngoài để tiếp ứng. Không hiểu sao, anh ta lại đến ngôi làng này trước cả chúng tôi.

“Mẹ nó, con đĩ thối tha này, tao đã bảo đừng mở, đừng mở, mày điếc à?!”

Tiểu Hầu tức đến phát điên, lao đến định đánh tôi. Hắn thấp bé nhẹ cân, vừa xông đến liền bị tôi đá bay.

Hắn ôm n.g.ự.c ngã lăn ra đất, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm tôi, định nhào lên lần nữa thì bị lão Hầu cản lại.

“Thôi đi nhóc, đừng cố chấp với cô ta.”

Lão Hầu rõ ràng rất kiêng dè tôi, kéo Tiểu Hầu dậy, rồi quay sang nói với đám ông bà trong làng bằng tiếng địa phương. Một lát sau, có một ông lão bê một khay bánh bao trắng muốt đến.

Lão Hầu chỉ vào khay.

“Đây là bữa sáng của các người, ăn xong thì ra đồng làm việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Kiều đại sư, tôi biết cô có bản lĩnh. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, các người căn bản không thoát khỏi ngôi làng này đâu. Ngoan ngoãn hợp tác, bọn họ sẽ ít chịu khổ hơn.”

Lão Hầu đậy nắp chum lại, đặt khay bánh lên trên rồi dẫn theo đám ông bà già bỏ đi, không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái.

Bọn họ đi rồi, Đạt ca mới thở phào nhẹ nhõm, kể lại mọi chuyện. 

Anh ta mang đồ đến cho Lưu Hùng, không ngờ bị một ông lão vỗ mấy cái liền bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì đã ở trong ngôi làng này.

Anh ta thử chạy trốn, nhưng dù chạy thế nào, cuối cùng cũng quay lại làng. Chạy đến kiệt sức, tức quá không có chỗ xả, bèn bắt một ông già đòi dẫn mình ra ngoài.

Ai ngờ người ở đây hình như ai cũng mang theo mê dược bên mình, anh ta bị đánh ngất nhiều lần, cuối cùng bị trói lại, ném vào trong chum.

9.

“Trong chum nước còn có mấy con rắn, chúng đang bò dọc theo ống quần tôi lên trên, ghê c.h.ế.t đi được!”

Đạt ca sắp khóc đến nơi, vội vã chộp lấy một cái bánh bao ăn ngấu nghiến, trông có vẻ đã đói nhiều ngày rồi. Anh ta từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, thân thủ vô cùng lợi hại. Đừng thấy Giang Hạo Ngôn cao to mà lầm, loại như cậu ta, Đạt ca một quyền có thể hạ gục hai tên.

Giờ đến cả anh ta cũng chạy không thoát, những người còn lại đều tuyệt vọng, đám ông bà lão thở dài, lục tục đi tới cầm bánh bao ăn theo.

“Thôi được rồi, cứ quan sát tình hình hai ngày đã rồi tìm cách sau.”

Hội trưởng Từ ăn được hai miếng, đột nhiên chỉ vào chum nước, kêu “A—” một tiếng.

Chúng tôi vội vàng nhào tới. “Hội trưởng Từ, ông có ý tưởng gì à?”

Hội trưởng Từ lắc đầu. “Bị nghẹn rồi, ai có nước không, cho tôi uống hai ngụm?”

Tôi: “…”

Đám ông cụ này đúng là vô dụng thật.

Sau khi ăn sáng xong, lão Hầu dẫn chúng tôi ra cánh đồng sau làng làm việc. Không ngờ hắn không lừa chúng tôi, đúng là làm việc đồng áng, xuống ruộng cấy mạ thật.

Mọi người đều ngoan ngoãn lội xuống ruộng, chỉ có tôi đứng trên bờ ruộng, trợn mắt nhìn lão Hầu.

Tôi nói: “Đừng ép tôi, ép quá tôi làm thật đấy.”

Lão Hầu chột dạ, nuốt nước bọt, bặm môi lùi sang một bên.

Lưu Hùng thấy thế, lập tức bắt chước tôi, cũng lao lên khỏi ruộng.

“Đừng ép tôi, anh có biết tôi là ai không, tôi—”

Câu chưa nói hết, lão Hầu đã vung tay tát mạnh vào mặt hắn. Lưu Hùng trợn trắng mắt, cả người mềm oặt ngã xuống.

Không biết từ đâu chui ra mấy ông lão, nhanh nhẹn khiêng người đi luôn.

“Ông chủ—thả ông chủ của tôi ra—”

Đạt ca lao tới, nhưng lão Hầu chỉ hừ lạnh.

“Quẳng hắn vào chum nước, bỏ thêm mấy con chuột nước vào.”

Đạt ca vừa nghe thấy, lập tức khom lưng xuống, bắt đầu cấy mạ.

Thế là, dưới uy h.i.ế.p của lão Hầu, mấy người đành phải ngoan ngoãn làm việc.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, buổi sáng ruộng đồng vẫn còn chút gió mát, nhưng một lát sau, không khí trở nên oi bức như trong lò nung, hơi nóng hầm hập thiêu đốt cả đỉnh đầu lẫn lưng.

Tôi vẫy tay gọi Giang Hạo Ngôn. “Lại đây nghỉ một chút đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0