Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 5

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

10.

Giang Hạo Ngôn thở phào nhẹ nhõm, rút chân khỏi bùn, bước lên bờ ruộng, vừa định ngồi xuống thì tôi nhìn chân cậu ta, hít mạnh một hơi lạnh.

Cậu ta xắn ống quần lên, để lộ bắp chân rắn chắc thon dài, lúc này trên đó đang bị bám kín bởi những con đỉa to cỡ ngón tay cái.

“Đệch, cái gì đây?!”

Giang Hạo Ngôn lập tức nhảy dựng lên, hoảng hốt vỗ đập bắp chân.

“Đừng động—”

Tôi kéo tay cậu ta lại, lấy ra một tờ bùa từ trong ngực, kẹp giữa hai ngón tay, khẽ lắc một cái, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, tờ bùa lập tức cháy lên, phát ra ánh sáng trắng mờ mờ.

Tôi ném tờ bùa xuống đất, nhìn nó hóa thành tro, sau đó chấm tro đó bôi lên chân Giang Hạo Ngôn. Đỉa trên chân cậu ta liền co quắp lại, từng con từng con rơi xuống.

Lão Hầu nhìn mà ngơ ngác, hắn ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn tôi mấy lần, sau đó đột nhiên hoảng hốt xoay người chạy mất.

Tôi nhặt mấy con đỉa lên xem, chúng ngâm trong nước lâu như vậy mà sờ vào vẫn còn ấm.

Giang Hạo Ngôn kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

“Kiều đại sư, lợi hại quá, đây là thuật gì vậy? Vừa rồi cô niệm chú gì thế, chú cháy lửa à?”

Tôi bĩu môi.

“Bao nhiêu lần rồi, làm việc phải có cơ sở khoa học. Trong tờ bùa của tôi có trộn rất nhiều phốt pho trắng, nhiệt độ cao thế này, chỉ cần phơi dưới nắng là tự cháy. Ngoài phốt pho, bùa còn có vôi và muối, những thứ này đỉa rất sợ.”

Giang Hạo Ngôn không tin, bĩu môi nhìn tôi. “Vậy còn chú ngữ cô niệm vừa rồi?”

Tôi: “Tôi chỉ đang diễn sâu thôi.”

Giang Hạo Ngôn: “…”

Tôi cầm mấy con đỉa lên soi dưới ánh mặt trời. Đỉa bình thường đều đen nhánh, nhưng những con này, bụng dưới lại có một vệt đỏ mờ.

Tôi gần như đã hiểu rõ vấn đề rồi.

Ngôi làng này không phải là làng bình thường, ruộng cũng không phải ruộng bình thường, đỉa đương nhiên càng không phải đỉa bình thường.

Vừa rồi tôi cố tình để lộ bản lĩnh là để buộc lão Hầu đi liên lạc với người đứng sau hắn, xem bọn họ còn có thủ đoạn gì.

Quả nhiên, lão Hầu chạy về làng, vào căn nhà gạch đỏ, gọi điện thoại.

“Họ Kiều này khó đối phó quá, tôi sợ sau này có chuyện ngoài ý muốn.”

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm khàn vang lên:

“Biết rồi, không cần giữ lại, g.i.ế.c luôn đi.”

11.

Vừa thấy lão Hầu đi khỏi, tất cả mọi người lập tức bỏ việc, ai cũng lẩm bẩm chửi rủa, lội lên bờ ruộng ngồi phịch xuống đất.

Hội trưởng Từ xoa lưng than thở: “Ôi chao cái eo của tôi, sắp gãy rồi, cuộc sống này đúng là không phải cho người ở mà!”

“Chạy đi, chạy ngay đi!”

Đạt ca vội ngăn lại. “Không chạy được đâu, tôi thử rồi, làng này giống như bị ma ám, chạy thế nào cũng quay lại điểm ban đầu.”

Mọi người thở dài, nghỉ đến trưa, lại có một ông lão bưng một mâm bánh bao đến, bên cạnh đặt một cái bát sứ lớn, trong có nước trong.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Đạt ca đã xông lên trước, vồ lấy bánh bao nhét vào miệng, vừa nhai vừa phàn nàn: “Có thể cho tí thịt không? Không có thịt thì ít nhất cũng phải có dưa muối chứ!”

Ông lão hừ lạnh. “Ăn xong thì làm việc tiếp! Đứa nào lười biếng thì ném hết vào chum nước!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mọi người lập tức ngoan ngoãn lại.

Giang Hạo Ngôn đứng dậy, định đi lấy bánh bao, tôi vội kéo cậu ta lại.

“Đừng ăn vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vừa nói, tôi vừa kéo cậu ta đi về phía rừng.

Ông lão canh chừng lập tức căng thẳng. “Hai người đi đâu?”

Tôi liếc hắn một cái. “Nam nữ đơn độc vào rừng, ông nghĩ là đi làm gì?”

Mọi người lập tức cười ồ lên.

Hội trưởng Từ gật gù: “Tôi thấy Tiểu Giang không tệ đâu, lông mày, mắt đều đẹp, cơ bụng cũng giống hệt tôi hồi trẻ.”

Ông lão do dự nhìn mọi người, không biết quyết định thế nào, cuối cùng cuống quýt chạy đi tìm lão Hầu.

Trong rừng, tôi kéo Giang Hạo Ngôn nấp sau một gốc cây lớn, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Cởi áo ra.”

“Á?!”

Giang Hạo Ngôn trợn to mắt, mặt đỏ bừng.

“Kiều Mặc Vũ, cô, cô, tôi, chúng ta, chỗ này không ổn đâu!”

“Đừng nói nhảm, nhanh lên!”

Tôi mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay kéo vạt áo cậu ta lên.

Giang Hạo Ngôn nuốt nước bọt, chau mày, nghiêm túc nhìn tôi.

“Kiều Mặc Vũ, tôi đồng ý, nhưng sau đó, cô phải nhận tôi làm đệ tử.”

Tôi lắc đầu.

“Không được, tư chất của cậu kém quá, tôi không thể làm mất danh tiếng của nhà họ Kiều được.”

Nói xong, tôi kéo áo cậu ta lên, đồng thời rút một lá bùa, nhét vào miệng nhai nát, rồi bôi lên n.g.ự.c cậu ta.

12.

Giang Hạo Ngôn sợ đến mức nhảy bật ra sau, hét lên: “Toàn là nước bọt của cô, kinh c.h.ế.t đi được!”

Bên ngoài, đám ông lão cười gian xảo: “He he he~”

Tôi nhanh chóng vẽ một lá bùa lên n.g.ự.c cậu ta, rồi đưa tay ôm lấy cổ cậu ta, hạ thấp giọng nói:

“Vừa nãy Trần Trinh bọn họ từ ruộng leo lên, chân toàn là đỉa, thế mà bọn họ không hề cảm thấy gì, cậu biết vì sao không?”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Giang Hạo Ngôn ngẩn ra: “Đúng rồi, vì sao?”

Tôi thở dài, vỗ vỗ n.g.ự.c cậu ta. Tay cậu ta đúng là rắn chắc, tiện thể vỗ thêm hai cái nữa.

“Thanh niên à, cậu mới bước chân vào giang hồ, còn chưa hiểu lòng người hiểm ác đâu.”

Hóa ra loại đỉa này có tên là đỉa máu, điểm khác biệt lớn nhất so với đỉa thường là sau khi hút no máu, chúng không tiêu hóa ngay mà giữ lại trong cơ thể. Nếu rắc một loại bột thuốc đặc biệt lên, chúng sẽ tiết m.á.u ra ngoài lần nữa.

Trần Trinh bọn họ đều đã trúng thi độc, tứ chi tê liệt, không cảm giác được bị đỉa hút máu. Hơn nữa, loại đỉa này còn có thể lọc bỏ thi độc trong máu.

Có người ngoài mặt thì muốn họ làm việc đồng áng, nhưng thực chất là đang nhắm vào m.á.u của họ.

Tôi căn dặn Giang Hạo Ngôn: “Muốn nhiều m.á.u như vậy, chắc chắn là để bày trận pháp gì đó. Tôi vẫn chưa đoán ra cụ thể là trận gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Mọi thứ bọn chúng đưa đến, trước tiên đừng ăn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0