Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 6

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Giang Hạo Ngôn lập tức hiểu ra, hít một hơi lạnh, ngây ra nhìn tôi: “Ý cô là, chúng ta không phải bị bọn buôn người bắt cóc, lão Hầu cũng không định bán chúng ta đi? Hắn ta nhắm thẳng vào chúng ta từ đầu?”

Tôi gật đầu: “Chính là vậy. Nhưng hắn có cao chiêu, tôi có cách phá, hề hề, không cần sợ.”

Hiện tại trong tay tôi chỉ có một đám ông già trúng thi độc, chắc chắn không đánh lại dân làng này. Nhưng tôi có viện binh mà!

Chờ đến đêm, khi đám ông bà này phát độc, tôi sẽ dùng bí thuật đặc biệt, khuếch đại khí tức thi độc của họ lên gấp trăm nghìn lần, đến lúc đó… có thể hấp dẫn đồng loại.

Giang Hạo Ngôn cứng đờ: “Đồng, đồng loại? Ý cô là—sẽ có cương thi thật xuất hiện? Loại giơ hai tay nhảy nhảy như trong TV á?”

“Đúng vậy. Nhưng đừng sợ, lá bùa tôi vẽ trên người cậu được chế từ tro nồi, tro cây cỏ, mai tê tê và đuôi chuột, có thể che giấu dương khí của con người. Đến lúc đó, chỉ cần cậu không loạn động, cương thi sẽ không chú ý đến cậu.”

Giang Hạo Ngôn vừa nghe thấy, lập tức hoảng hốt phủi phủi người: “Đuôi chuột? Ối—ghê quá!”

Tôi tức điên, tôi còn phải nhai nát nó trong miệng mà không chê, chỉ bôi lên người cậu thôi mà cậu đã kêu ghê à? 

Tôi liền rút một lá bùa khác từ trong túi, mạnh mẽ bóp miệng cậu ta định nhét vào.

Giang Hạo Ngôn giãy giụa điên cuồng: “Cứu mạng! Buông tôi ra! Kiều Mặc Vũ, buông tôi ra—”

Bên ngoài, đám ông lão cười vang: “He he he, môn chủ lợi hại!”

13.

Tôi và Giang Hạo Ngôn lề mề trong rừng cả buổi chiều, lão Hầu đích thân đến gọi mấy lần, chúng tôi mới lề mề chỉnh lại quần áo rồi đi ra.

Sắc mặt lão Hầu đen như than, ánh mắt dò xét lướt qua chúng tôi mấy lần.

“Về làng ăn tối đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời treo lơ lửng bên sườn núi, đỏ rực một góc, hệt như bị m.á.u nhuộm. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Hiển nhiên, còn một khoảng thời gian nữa thi độc mới phát tác. Tôi liếc mắt ra hiệu cho Giang Hạo Ngôn.

Cậu ta lập tức hiểu ý, giơ tay ngăn lão Hầu lại.

“Không được! Lao động là vinh quang, tôi còn chưa lao động đủ! Tôi phải tiếp tục cấy mạ, chưa cấy xong nửa mẫu ruộng này, không ai được phép đi!”

Lão Hầu giật mình: “Thằng nhóc này có bệnh gì à? Mê làm ruộng đến vậy sao?”

Giang Hạo Ngôn kiêu ngạo hếch cằm: “Tôi là đội viên gương mẫu, lao động tạo ra thế giới, lao động tạo ra tương lai. Không ai được cản tôi gieo hạt hy vọng, thu hoạch thành quả!”

Nói xong, cậu ta vén ống quần, lại nhảy xuống ruộng cấy mạ.

Tất cả mọi người đều ngây ra, lão Hầu cũng sững sờ. Hắn định ngăn lại, tôi nheo mắt đánh giá hắn: “Lão Hầu, chẳng phải ông bắt họ về để làm việc cho làng à? Sao giờ người ta chịu làm mà ông lại không vui? Hay ông có mục đích khác?”

Câu này vừa thốt ra, đồng tử của lão Hầu co lại, hắn ho khan hai tiếng, chột dạ nói: “Khụ khụ, muốn làm thì làm, rảnh quá à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, hắn khoanh tay đứng sang bên quan sát.

Đám ông lão tức điên, ai nấy mắng Giang Hạo Ngôn té tát, nhưng ngại ánh mắt g.i.ế.c người của tôi, không ai dám bỏ đi, đành vừa cấy mạ vừa chửi.

Hội trưởng Từ cúi đầu lầm bầm: “Tôi cấy tổ tiên cậu! Cấy tim đen của cậu! Cấy ruột gan thối nát của cậu!”

Cứ thế, chúng tôi kéo dài thêm hơn một tiếng nữa, đợi đến khi trời sắp tối hẳn, tôi mới vẫy tay cho Giang Hạo Ngôn lên bờ.

Quả nhiên, không lâu sau, đám ông lão bắt đầu phát tác thi độc.

Từng người một vươn tay, nhe răng gầm gừ.

“Chết rồi, thi độc phát tác rồi. lão Hầu, tôi không lừa ông đâu, nếu không mau tìm hồi dương thảo, bọn họ sẽ c.h.ế.t hết! Ông cũng không muốn uổng phí công sức bao lâu nay chứ?”

Tôi vừa làm bộ chữa trị cho họ, vừa kín đáo rạch một đường sau cổ họ, nhỏ thuốc vào vết thương để mùi m.á.u lan ra trong không khí.

Lão Hầu chần chừ, nhìn đám ông lão mặt mày dữ tợn, miễn cưỡng đồng ý: “Ngày mai đưa cô đi tìm hồi dương thảo.”

14

Khi chúng tôi về đến căn nhà gạch đỏ trong làng, trời đã tối đen.

Đèn huỳnh quang trên trần chớp nháy liên tục, ánh sáng mờ mờ trắng bệch. Góc phòng vứt mấy đống rơm, giữa phòng đặt một cái bàn vuông, trên bàn có bánh bao, một bình nước, hiếm hoi thay, còn có hai đĩa thức ăn.

Lão Hầu đóng cửa lại, chỉ vào đống rơm: “Ăn đi, ăn xong thì ngủ ở đó.”

Sau một ngày làm việc vất vả, mọi người đều đói lả, Đạt ca lao đến đầu tiên, chộp lấy bánh bao ngấu nghiến. Đám ông lão cũng ùa lên, chỉ có tôi và Giang Hạo Ngôn đứng một bên, nuốt nước miếng.

Lão Hầu nghi ngờ nhìn chúng tôi: “Hai đứa không ăn à?”

Giang Hạo Ngôn lắc đầu: “Không đói.”

Vừa dứt lời, bụng cậu ta kêu ọt ọt một tiếng dài.

Tôi vẫy tay: “Thôi đừng giả vờ, bánh bao này có vấn đề, chúng tôi không ăn.”

Lão Hầu sững người, bỗng bật cười ha hả: “Ha ha ha, không hổ là Kiều đại sư! Đáng tiếc, cô phát hiện trễ rồi.”

Nói xong, hắn vỗ tay hai cái.

Ngay khi tiếng vỗ tay vang lên, Đạt ca và đám lão già vừa ăn xong bánh bao bỗng ôm cổ, trợn trắng mắt rồi ngã vật xuống đất.

Cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm đàn ông cao lớn mặc vest bước vào, trên tay cầm theo d.a.o gậy.

“Kiều đại sư, giao cuốn Thanh Nam Kinh ra, có khi còn giữ lại được mạng sống.”

Tim tôi giật thót.

Thanh Nam Kinh là cuốn kinh thư phong thủy có chữ viết đầu tiên trong lịch sử, do Hoàng Thạch Công truyền lại vào cuối thời Tần đầu thời Hán. Bản lưu hành hiện tại chỉ có hơn bốn trăm chữ, nhưng rất ít người biết rằng bản đầy đủ thực chất dài hơn bốn nghìn chữ, vẫn luôn do nhà họ Kiều chúng tôi cất giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0