Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 7

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Tôi nhún vai: “Cổ vật như vậy, tôi sớm đã giao nộp cho quốc gia rồi. Mấy người muốn thì cứ đến bảo tàng mà tìm.”

Thấy tôi cứng rắn không hợp tác, sắc mặt lão Hầu sa sầm. Hắn vung tay, đám đàn ông mặc vest liền lao lên, giơ cao d.a.o gậy định tấn công.

Tôi nhanh chóng núp sau lưng Giang Hạo Ngôn, vươn cổ hét lớn: “Đóng cửa! Thả chó!”

Giang Hạo Ngôn: “Hả?”

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên những âm thanh chói tai, như thể có ai đó đang dùng móng tay dài cào mạnh lên cửa, từng tiếng két két khiến người ta rợn cả da gà.

Từ khe cửa, một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo mùi hôi thối nồng nặc.

Lão Hầu đứng ngay bên cửa, suýt nữa thì nôn ra tại chỗ.

“Mẹ nhà nó, bên ngoài là ai vậy?”

15.

Lão Hầu gọi mấy tiếng nhưng bên ngoài không ai đáp lại. Một gã đại hán đứng cạnh đó bịt mũi, chịu không nổi nữa bèn đi mở cửa, vừa mở vừa lẩm bẩm chửi rủa:

 

“Mẹ kiếp, bọn tao đang làm việc cho ông chủ, mày tới đây góp vui cái gì mà— AAAAA——”

 

Giây tiếp theo, gã đàn ông bị một lão già rách rưới lao tới đè ngã xuống đất. Tứ chi hắn co giật một trận, chẳng mấy chốc đã bất động.

 

Mọi người trong phòng c.h.ế.t sững vì biến cố bất ngờ này, tất cả đồng loạt dừng tay, quay đầu nhìn ra cửa.

 

Chỉ thấy ngoài đó có bốn người quần áo rách bươm, người dính đầy bùn đất và cỏ dại. Da mặt họ xanh xám, răng nanh lộ ra, tóc tai bù xù như rơm rạ, có kẻ già kẻ trẻ, hai tay buông thõng hai bên, móng tay sắc nhọn thò ra khỏi tay áo.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Giang Hạo Ngôn hít sâu một hơi: “Đệt… cương thi?”

 

Tôi vội đưa tay bịt miệng cậu ta, kéo cậu lùi về phía đống rơm.

 

“Đừng nói gì, cứ nhìn thôi.”

 

Lão Hầu và đám đàn em còn chưa kịp phản ứng thì mấy gã đàn em gan dạ đã thử xông lên tấn công đám cương thi. Nhưng rất nhanh, họ phát hiện ra đối phương đao thương bất nhập, sức mạnh kinh người. 

Cả đám hoảng hồn, hét lên thảm thiết rồi bỏ chạy tán loạn. lão Hầu cũng chạy theo ra ngoài, đám cương thi lập tức đuổi theo. Chỉ trong chớp mắt, cả căn nhà trống trơn, không còn một bóng người.

Tôi thở phào: “Trần Trinh bọn họ trúng thi độc rồi, cương thi sẽ không làm gì họ đâu. Cứ để họ ở lại đây, chúng ta ra ngoài tìm Lưu Hùng trước, đợi trời sáng rồi rời khỏi nơi này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Hạo Ngô  lưỡng lự: “Nhưng Đạt ca nói là không ra khỏi làng được mà?”

“Xì, có thể khó đến mức nào chứ, cùng lắm chỉ là một trận pháp thôi, mất chút thời gian phá là được. Đi nào.”

Tôi kéo tay Giang Hạo Ngôn , hai người vừa bước ra ngoài được vài bước thì dị biến bất ngờ xảy ra.

Đạt ca vốn đang nằm bất động trên đất, khi tôi đi ngang qua hắn, hắn bỗng bật dậy, tung một cú đá mạnh hất văng Giang Hạo Ngôn sang một bên, sau đó vung d.a.o kề vào cổ tôi.

“Kiều đại sư, ngay cả cương thi cũng gọi được, đúng là bản lĩnh lớn đấy.”

Đạt ca cười lạnh, nói xong liền dứt khoát giơ cao con dao, định cắt ngang cổ tôi, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, không hề nương tay.

Lúc này tôi đang cầm trong tay một cây thước tầm long, vốn định mang theo để tìm Lưu Hùng. Trong tình huống nguy cấp, tôi vội vàng đưa thước lên đỡ. Dao găm c.h.é.m vào đồng thước, vang lên một tiếng “keng” giòn tan. Đồng thời, Giang Hạo Ngôn hét lên một tiếng, lao thẳng vào Đạt ca.

Tôi và anh ta phản ứng cực nhanh, Đạt ca bị húc lảo đảo. Tôi lập tức kéo tay Giang Hạo Ngôn , định nhân cơ hội bỏ chạy, không ngờ Đạt ca lại linh hoạt đứng dậy, tung một cú đá bay, hất văng cả hai chúng tôi xuống đất.

Hai đứa tôi ngã sõng soài, Đạt ca bước tới, giẫm một chân lên lưng tôi.

“Chạy đi, chạy nữa đi!”

Mẹ kiếp, không hổ là lính đánh thuê, sức mạnh và phản ứng đều hơn hẳn chúng tôi.

Tôi nằm rạp dưới đất, trước mặt đúng lúc có một cục bùn rữa rơi từ người cương thi xuống. Tôi bốc lên ném thẳng vào mặt Đạt ca.

“Độc phấn ăn mòn xương cốt!”

“A a a—”

Đạt ca gào lên thảm thiết, vội vàng đưa tay ôm lấy mặt.

Tôi nhân cơ hội kéo Giang Hạo Ngôn  dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng như nước đổ lên con đường làng quê, chiếu rõ từng góc cạnh trong ngôi làng. Tôi và Giang Hạo Ngôn  chạy được một đoạn thì bất ngờ đ.â.m sầm vào một nhóm người. Đôi bên lập tức khựng lại, hét lên đầy kinh hãi.

Lão Hầu: “Cương thi, cương—hả? Là mày? Mẹ kiếp, đuổi theo nó!”

Tôi giơ tay tát ông ta một cái.

“Đuổi theo cái đầu ông, có hai con cương thi đang đuổi tôi đây này, chạy mau!”

Nói xong tôi đẩy ông ta sang một bên, lao thẳng về phía trước. lão Hầu ngẩn ra một giây, rồi lập tức kéo theo đàn em chạy theo tôi. Tôi và Giang Hạo Ngôn  tuổi trẻ sức khỏe, chạy vài khúc ngoặt là bỏ rơi được bọn họ.

Hai chúng tôi đứng trong một con hẻm nhỏ, thở hổn hển. Tôi đang định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện ở đầu hẻm có một bóng người.

Tóc tai bù xù, toàn thân bốc mùi tanh tưởi—cương thi!

Tôi hít sâu một hơi, giơ tay đè vai Giang Hạo Ngôn xuống, cả hai cùng nép sát vào tường.

Con cương thi này rất cao, gần bằng Giang Hạo Ngôn , tuổi tác cũng không lớn, khoảng ba bốn mươi. Hai tròng mắt lồi hẳn ra ngoài, từng bước chậm chạp đi qua chỗ chúng tôi. Khi đi ngang qua Giang Hạo Ngôn , nó bỗng dừng lại.

Giang Hạo Ngôn  lập tức nín thở, tim đập thình thịch, cảm giác như sắp tè ra quần.

Cương thi từ từ cúi đầu xuống, khuôn mặt tím xanh lộ rõ dưới ánh trăng. Trên mái tóc bù xù của nó, vô số giòi bọ và rết đang bò lúc nhúc, lần theo gương mặt mục rữa mà bò xuống, gần như sắp rơi xuống người Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn  sắp khóc đến nơi rồi.

Tôi nắm tay Giang Hạo Ngôn , nhẹ vỗ lên mu bàn tay cậu ta hai cái, định an ủi rằng không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0