Chương 8
Sữa chua xoài
2025-03-22 21:15:18
Nhưng vừa vỗ xong, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó ấm nóng, dính nhớp.
Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay Giang Hạo Ngôn có một vết rách lớn, m.á.u tươi theo cổ tay chảy xuống, nhuộm đỏ cả mu bàn tay tôi.
Chắc là lúc nãy đánh nhau với Đạt ca, không cẩn thận bị hắn rạch trúng.
Chết tiệt, xong đời rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, con cương thi nhe nanh, lao thẳng tới định cắn vào cổ Giang Hạo Ngôn . Tôi vội vàng nhét ngay cây thước tầm long vào miệng nó, đồng thời kéo Giang Hạo Ngôn chạy đi.
“Chạy mau!”
Phù chú trên n.g.ự.c Giang Hạo Ngôn vốn là để che giấu dương khí của cậu ta, bây giờ m.á.u chảy ra ngoài, khí tức không giấu được nữa rồi.
Chúng tôi chạy thục mạng, vừa đến ngã rẽ trong con hẻm thì bất ngờ đụng trúng một nhóm người. Tôi nhìn kỹ, là lão Hầu.
Tôi ra sức vẫy tay: “Có cương thi đuổi theo tôi, tránh ra, chạy mau đi!”
Lão Hầu hừ lạnh một tiếng: “Tao không mắc lừa mày đâu, không mắc đâu, không mắc—á—!”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị cương thi tát bay. Tôi và Giang Hạo Ngôn lập tức rẽ sang hướng khác chạy tiếp, con cương thi liền đổi mục tiêu, đuổi theo lão Hầu và đám đàn em của hắn.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trong ngôi làng tĩnh mịch, trước mặt có cương thi, phía sau có lão Hầu, còn một cao thủ hàng đầu như Đạt ca thì đang rình rập đâu đó. Tôi và Giang Hạo Ngôn thực sự chạy hết nổi rồi. Nhìn thấy cái lu nước đặt trước cửa một căn nhà, tôi bỗng lóe lên ý tưởng, liền kéo Giang Hạo Ngôn chạy tới, mở nắp lu rồi chui vào trong trốn.
Hai đứa tôi thu mình trong lu nước, đậy nắp lại, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.
Chạy cả một quãng đường dài, giờ mới dừng lại, tôi mới có thời gian suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tôi không thể ngờ rằng Đạt ca lại cùng phe với lão Hầu. Nghĩ lại thì, hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lần nào cũng xông lên ăn bánh bao trước tiên, như thể quỷ đói đầu thai, tạo cho chúng tôi ảo giác rằng bánh bao không có vấn đề gì.
Vậy thì, chuyện hắn nói là không thể ra khỏi làng cũng có thể là giả, chỉ là muốn dập tắt suy nghĩ trốn thoát của chúng tôi mà thôi.
Chỉ không biết, rốt cuộc là Đạt ca sau này bị mua chuộc, hay là ngay từ đầu khi đi theo Lưu Hùng, hắn đã có mục đích khác?
Tôi có cảm giác như có ai đó đang giăng một tấm lưới khổng lồ, chờ sẵn để vây bắt chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy eo bị siết chặt, Giang Hạo Ngôn ôm lấy tôi, ghé sát tai nói khẽ:
“Ở bên ngoài có người.”
18
Tôi căng tai lắng nghe, quả nhiên, xuyên qua cái chum nước, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.
Bước chân rất nhẹ, như thể người kia cố tình đè nén âm thanh, từng bước từng bước một, rồi dừng lại ngay trước chum nước.
Tim tôi thắt lại, cảm giác như mình đang rút thăm số phận.
Trên: lão Hầu.
Giữa: Cương thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới: Đạt ca.
Chết thì chết!
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hạo Ngôn, rồi đột ngột bật dậy, hất tung nắp chum. Người kia đang cúi xuống nhìn vào trong, bị nắp chum đập thẳng vào mặt, ôm mũi kêu thảm một tiếng.
Tôi và Giang Hạo Ngôn vội vàng nhảy ra khỏi chum nước, chạy thẳng ra ngoài. Chạy được mấy bước, người kia vẫn không đuổi theo, chỉ ngồi xổm ôm mũi rên rỉ. Giọng hắn nghe rất quen.
Tôi ghé lại gần nhìn: “Lưu Hùng?”
Lưu Hùng khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ không thể tin được, rồi nhào tới ôm chầm lấy tôi.
“Cha mẹ ơi ơi— Kiều đại sư — Tôi sợ muốn chết! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lưu Hùng thật sự quá thảm. Anh ta bị mấy ông lão vác về làng, đến tối thì tỉnh lại.
Trong phòng chỉ có một mình anh ta, không ai quan tâm. Anh ta mơ màng đi ra ngoài, thấy một ông lão đứng ở đầu hẻm, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn trăng.
Lưu Hùng bước tới hỏi:
“Này, tôi muốn ăn tối. Người đâu? Bắt cóc cũng không cấm người ta ăn cơm chứ?”
Anh ta giơ tay vỗ vai ông lão. Ông lão từ từ quay đầu lại, mái tóc bù xù, mặt xanh nanh dài, trông chẳng khác nào người cha đã từng cắn hắn trước đây.
“Má nó, cương thi!”
Lưu Hùng sợ đến mức đứng hình, sau đó quay đầu chạy bán sống bán chết. Cương thi đuổi theo , nhưng trong hẻm bên cạnh lại vang lên nhiều tiếng bước chân hơn.
Một lát sau, cương thi bị âm thanh thu hút mà rời đi.
Nhân cơ hội đó, Lưu Hùng trốn vào một cái chum nước. Không bao lâu sau, nắp chum bị ai đó mở ra, lão Hầu túm cổ anh ta lôi ra ngoài.
“Cút!”
Có nhiều người đi cùng lão Hầu, Lưu Hùng không dám hó hé một câu, lập tức xoay người bỏ chạy. Anh ta mở hết cái chum này đến cái chum khác, phát hiện bên trong đều có người trốn.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu cương thi vậy chứ?”
Lưu Hùng mơ hồ.
Tôi thở dài: “Nói ra dài lắm. Cương thi thì tôi còn đối phó được, chứ con người mới đáng sợ hơn nhiều.”
19
Tôi kể lại tình hình của Đạt ca, Lưu Hùng tròn mắt kinh ngạc. Anh ta sững sờ một lúc, rồi đột nhiên đập mạnh vào đùi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Là hắn!”
“Tôi nhớ ra rồi! Lúc nãy trốn cương thi, tôi chạy vào một cái từ đường. Bên trong toàn bài vị họ Đồng, đây là quê nhà của Đồng Phúc Sinh! Đạt ca trước đây cũng từng làm vệ sĩ cho Đồng Phúc Sinh vài năm, chắc chắn là hắn làm!”
Đồng Phúc Sinh? Là kẻ nuôi Âm thi kia sao?
Tên này quả thực lòng dạ hiểm độc. Khi bán phần mộ cho Lưu Hùng, hắn vẫn lén chôn xác cha mình xuống đó, nuôi thành Âm thi để bảo hộ cho mình phát tài. Nhân tiện còn có thể khiến cha của Lưu Hùng biến thành cương thi, đến lúc đó g.i.ế.c Lưu Hùng để báo thù chuyện bị cướp mất phần mộ. Đúng là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ra tay tàn nhẫn.
Đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó ấm nóng, dính nhớp.
Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay Giang Hạo Ngôn có một vết rách lớn, m.á.u tươi theo cổ tay chảy xuống, nhuộm đỏ cả mu bàn tay tôi.
Chắc là lúc nãy đánh nhau với Đạt ca, không cẩn thận bị hắn rạch trúng.
Chết tiệt, xong đời rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, con cương thi nhe nanh, lao thẳng tới định cắn vào cổ Giang Hạo Ngôn . Tôi vội vàng nhét ngay cây thước tầm long vào miệng nó, đồng thời kéo Giang Hạo Ngôn chạy đi.
“Chạy mau!”
Phù chú trên n.g.ự.c Giang Hạo Ngôn vốn là để che giấu dương khí của cậu ta, bây giờ m.á.u chảy ra ngoài, khí tức không giấu được nữa rồi.
Chúng tôi chạy thục mạng, vừa đến ngã rẽ trong con hẻm thì bất ngờ đụng trúng một nhóm người. Tôi nhìn kỹ, là lão Hầu.
Tôi ra sức vẫy tay: “Có cương thi đuổi theo tôi, tránh ra, chạy mau đi!”
Lão Hầu hừ lạnh một tiếng: “Tao không mắc lừa mày đâu, không mắc đâu, không mắc—á—!”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị cương thi tát bay. Tôi và Giang Hạo Ngôn lập tức rẽ sang hướng khác chạy tiếp, con cương thi liền đổi mục tiêu, đuổi theo lão Hầu và đám đàn em của hắn.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trong ngôi làng tĩnh mịch, trước mặt có cương thi, phía sau có lão Hầu, còn một cao thủ hàng đầu như Đạt ca thì đang rình rập đâu đó. Tôi và Giang Hạo Ngôn thực sự chạy hết nổi rồi. Nhìn thấy cái lu nước đặt trước cửa một căn nhà, tôi bỗng lóe lên ý tưởng, liền kéo Giang Hạo Ngôn chạy tới, mở nắp lu rồi chui vào trong trốn.
Hai đứa tôi thu mình trong lu nước, đậy nắp lại, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.
Chạy cả một quãng đường dài, giờ mới dừng lại, tôi mới có thời gian suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tôi không thể ngờ rằng Đạt ca lại cùng phe với lão Hầu. Nghĩ lại thì, hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lần nào cũng xông lên ăn bánh bao trước tiên, như thể quỷ đói đầu thai, tạo cho chúng tôi ảo giác rằng bánh bao không có vấn đề gì.
Vậy thì, chuyện hắn nói là không thể ra khỏi làng cũng có thể là giả, chỉ là muốn dập tắt suy nghĩ trốn thoát của chúng tôi mà thôi.
Chỉ không biết, rốt cuộc là Đạt ca sau này bị mua chuộc, hay là ngay từ đầu khi đi theo Lưu Hùng, hắn đã có mục đích khác?
Tôi có cảm giác như có ai đó đang giăng một tấm lưới khổng lồ, chờ sẵn để vây bắt chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy eo bị siết chặt, Giang Hạo Ngôn ôm lấy tôi, ghé sát tai nói khẽ:
“Ở bên ngoài có người.”
18
Tôi căng tai lắng nghe, quả nhiên, xuyên qua cái chum nước, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.
Bước chân rất nhẹ, như thể người kia cố tình đè nén âm thanh, từng bước từng bước một, rồi dừng lại ngay trước chum nước.
Tim tôi thắt lại, cảm giác như mình đang rút thăm số phận.
Trên: lão Hầu.
Giữa: Cương thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới: Đạt ca.
Chết thì chết!
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hạo Ngôn, rồi đột ngột bật dậy, hất tung nắp chum. Người kia đang cúi xuống nhìn vào trong, bị nắp chum đập thẳng vào mặt, ôm mũi kêu thảm một tiếng.
Tôi và Giang Hạo Ngôn vội vàng nhảy ra khỏi chum nước, chạy thẳng ra ngoài. Chạy được mấy bước, người kia vẫn không đuổi theo, chỉ ngồi xổm ôm mũi rên rỉ. Giọng hắn nghe rất quen.
Tôi ghé lại gần nhìn: “Lưu Hùng?”
Lưu Hùng khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ không thể tin được, rồi nhào tới ôm chầm lấy tôi.
“Cha mẹ ơi ơi— Kiều đại sư — Tôi sợ muốn chết! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lưu Hùng thật sự quá thảm. Anh ta bị mấy ông lão vác về làng, đến tối thì tỉnh lại.
Trong phòng chỉ có một mình anh ta, không ai quan tâm. Anh ta mơ màng đi ra ngoài, thấy một ông lão đứng ở đầu hẻm, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn trăng.
Lưu Hùng bước tới hỏi:
“Này, tôi muốn ăn tối. Người đâu? Bắt cóc cũng không cấm người ta ăn cơm chứ?”
Anh ta giơ tay vỗ vai ông lão. Ông lão từ từ quay đầu lại, mái tóc bù xù, mặt xanh nanh dài, trông chẳng khác nào người cha đã từng cắn hắn trước đây.
“Má nó, cương thi!”
Lưu Hùng sợ đến mức đứng hình, sau đó quay đầu chạy bán sống bán chết. Cương thi đuổi theo , nhưng trong hẻm bên cạnh lại vang lên nhiều tiếng bước chân hơn.
Một lát sau, cương thi bị âm thanh thu hút mà rời đi.
Nhân cơ hội đó, Lưu Hùng trốn vào một cái chum nước. Không bao lâu sau, nắp chum bị ai đó mở ra, lão Hầu túm cổ anh ta lôi ra ngoài.
“Cút!”
Có nhiều người đi cùng lão Hầu, Lưu Hùng không dám hó hé một câu, lập tức xoay người bỏ chạy. Anh ta mở hết cái chum này đến cái chum khác, phát hiện bên trong đều có người trốn.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu cương thi vậy chứ?”
Lưu Hùng mơ hồ.
Tôi thở dài: “Nói ra dài lắm. Cương thi thì tôi còn đối phó được, chứ con người mới đáng sợ hơn nhiều.”
19
Tôi kể lại tình hình của Đạt ca, Lưu Hùng tròn mắt kinh ngạc. Anh ta sững sờ một lúc, rồi đột nhiên đập mạnh vào đùi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Là hắn!”
“Tôi nhớ ra rồi! Lúc nãy trốn cương thi, tôi chạy vào một cái từ đường. Bên trong toàn bài vị họ Đồng, đây là quê nhà của Đồng Phúc Sinh! Đạt ca trước đây cũng từng làm vệ sĩ cho Đồng Phúc Sinh vài năm, chắc chắn là hắn làm!”
Đồng Phúc Sinh? Là kẻ nuôi Âm thi kia sao?
Tên này quả thực lòng dạ hiểm độc. Khi bán phần mộ cho Lưu Hùng, hắn vẫn lén chôn xác cha mình xuống đó, nuôi thành Âm thi để bảo hộ cho mình phát tài. Nhân tiện còn có thể khiến cha của Lưu Hùng biến thành cương thi, đến lúc đó g.i.ế.c Lưu Hùng để báo thù chuyện bị cướp mất phần mộ. Đúng là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ra tay tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro