Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Chương 10

Sữa chua xoài

2025-03-22 21:15:18

Giang Hạo Ngôn hít vào một hơi, căng thẳng bước đến bên cạnh tôi.

“Đây là thứ gì vậy?”

Tôi nhìn quanh những bức tượng nhỏ khác, cuối cùng cũng hiểu ra.

Đây là tượng thờ Mao Quỷ Thần.

Ở vùng Tần An, Cam Túc, có một số người dân lén thờ phụng Mao Quỷ Thần. “Mao” có nghĩa là nhỏ bé, không đáng kể; “Quỷ” chỉ sự kỳ dị, tà môn; còn “Thần” lại đại diện cho sức mạnh phi thường.

Khác với các vị thần khác, Mao Quỷ Thần có năng lực lớn nhất chính là “đánh cắp vận may”.

Nhà nào thờ Mao Quỷ Thần, lương thực trong kho lúc nào cũng nhiều hơn dự tính, trong nhà cũng hay xuất hiện những thứ không rõ từ đâu mà có. Nghe nói, Mao Quỷ Thần không chỉ có thể trộm vật chất của người khác, mà còn đánh cắp cả vận mệnh của họ. Đắc tội với người nuôi Mao Quỷ Thần, gia đình sẽ ngày càng sa sút.

Trước pho tượng này là một lư hương lớn. Tôi thò tay vào sờ thử, cảm giác dính dáp nặng nề—bên trong toàn là m.á.u đen đã khô.

Tôi thở dài.

“Đồng Phúc Sinh đúng là quá quắt, dùng m.á.u người để cúng Mao Quỷ Thần, đánh cắp vận may của người khác. Hắn bắt các người về làng, có lẽ cũng là để lấy máu, chứ không đến mức lấy mạng đâu. Hắn còn phải giữ các người lại để kiếm tiền nữa mà.”

Lúc trước hắn dựa vào ông bố quỷ quái mà sống phè phỡn bao năm, bây giờ lăng mộ bị phá, hắn liền lập tức nghĩ cách khác—chuyển sang trộm vận may của Lưu Hùng và những người khác. Quá thật là gian xảo vô sỉ.

22

Lưu Hùng nghe xong, tức giận chửi ầm lên, định đá văng lư hương, tôi vội ngăn lại. Mao Quỷ Thần là kẻ nhỏ mọn nhất, ngàn vạn lần không thể đắc tội.

“Đợi tôi ra ngoài, xem tôi xử lý hắn thế nào!”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Lưu Hùng nghiến răng nghiến lợi. Chúng tôi nán lại một lát, rồi tìm đường ra ngoài.

Mỗi người lấy một cây nến trên vách tường, cầm theo soi đường. Hầm tối hun hút như vô tận, càng đi càng dài. Mãi đến khi cả bọn sắp mất kiên nhẫn, thì phía trước bỗng lóe lên ánh sáng.

Chúng tôi chui ra khỏi miệng hầm, kinh ngạc phát hiện—nơi này là một sườn núi nhỏ bên ngoài thôn.

Mọi người ngã ngồi xuống đất, hít lấy hít để không khí trong lành.

“Trần Trinh thì sao? Phải nghĩ cách quay lại cứu bọn họ nữa.”

Lưu Hùng lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ hiểm ác.

“Tối nay cương thi vẫn còn trong thôn, chúng còn phải lo thân mình, không rảnh làm gì Trần đại sư đâu. Chúng ta phải báo cảnh sát trước khi trời sáng.”

Hắn nói có lý. Trong thôn có Đạt ca và đám áo đen, chúng tôi quay lại chỉ có đường chịu chết.

Bây giờ, cả ba đứa đành dìu nhau xuống núi, bước chân xiêu vẹo. Sau một trận quần thảo trong địa đạo, ai nấy đều nhếch nhác, điện thoại cũng thất lạc từ lâu. Nghĩ đến cái điện thoại Xiaomi mới mua, tôi đau lòng không chịu được.

“Ông chủ Lưu, iPhone 14 Pro, 512GB của tôi mất rồi. Đây là tổn thất do công việc, anh phải đền một cái mới cho tôi đấy.”

Lưu Hùng bật cười: “Chuyện nhỏ, Kiều đại sư vất vả rồi. Lần này tôi bồi dưỡng cô năm trăm—”

Tôi phất tay, thôi đi, anh có đưa tôi mười triệu tôi cũng chẳng nỡ mua điện thoại mới, chẳng phải cuối cùng vẫn phải đem quyên góp sao?

“Tiền thì khỏi, bồi thường điện thoại cho tôi là được.”

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng chúng tôi cũng xuống núi. Ở đằng xa, hình như có một ngôi làng nhỏ.

Chúng tôi bước vào làng, gõ cửa một nhà dân. Người ra mở cửa là một cô gái trẻ, cô ấy ngẩn người nhìn đám chúng tôi lếch thếch, rồi đột nhiên kích động chạy đến đỡ lấy Giang Hạo Ngôn.

“A, sao lại là anh?!”

Hóa ra cô gái này chính là Ngô Đóa, sinh viên mỹ thuật chúng tôi từng gặp ở sân bay trước đó.

Chúng tôi kể lại chuyện bị bắt cóc, mượn điện thoại của Ngô Đóa gọi cảnh sát. Lưu Hùng cũng tranh thủ gọi cho vệ sĩ của mình và mấy người bạn giàu có ở Hồ Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hơn một tiếng sau, có xe ô tô chạy đến.

23

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Đường đường là một tỷ phú Hong Kong bị bắt cóc ngay trên đất liền, chuyện này không thể xem nhẹ được. Cảnh sát địa phương huy động một lượng lớn nhân lực, lập tức phong tỏa cả ngôi làng.

Trần Trinh và những người khác vẫn bình an trong căn nhà gạch đỏ. Đa số dân làng cũng còn nguyên, nhưng lão Hầu và đám áo đen thì đã biến mất không chút dấu vết.

Lưu Hùng dẫn vệ sĩ quay lại địa đạo, phát hiện cả tượng Mao Quỷ Thần cũng không cánh mà bay. Anh ta tức đến mức đập nát cả Phật đường dưới lòng đất.

Cảnh sát bắt mấy ông bà già trong làng về thẩm vấn. Nhưng họ cứ giả ngây giả ngô, nói rằng mình không biết gì về vụ bắt cóc, chỉ được lão Hầu thuê để mang cơm nước mà thôi.

Không có chứng cứ, mà họ lại già cả, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể thả ra.

Tôi vẫn lo lắng về mấy con cương thi. Đêm hôm đó, tôi đặc biệt bày trận, dụ chúng đến. Quả nhiên, bốn con cương thi đều xuất hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhờ Trần Trinh và hội trưởng Từ giúp sức, cuối cùng cũng thu phục được hết.

“Đồng Phúc Sinh đúng là khốn nạn! Tâm địa độc ác đến vậy. Mẹ nó, không biết số m.á.u hắn hút của tôi đã bị đem đi dùng chưa nữa.”

Sau khi thu phục cương thi, nhóm người lớn tuổi thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, mỗi người một câu, bắt đầu bàn tán về quá khứ của Đồng Phúc Sinh.

“Hắn là người vùng Tương Tây, sao lại đi thờ tà thần Tây Bắc nhỉ? Phải công nhận một điều, gã này cũng có bản lĩnh đấy, biết nhiều thứ thật.”

“Vợ hắn hình như là người Tây Bắc.”

“Nói gì vậy, vợ hắn là người Vân Nam!”

Mọi người tán gẫu một hồi cũng không ra manh mối gì. Sau mấy ngày trải qua bao nhiêu chuyện, ai nấy đều đói bụng mệt mỏi, đành xuống núi nghỉ ngơi trước.

Sau khi dưỡng sức mấy ngày, tôi dẫn mọi người lên núi lần nữa, lùng sục từng ngọn đồi để tìm cây Hồi Dương Thảo.

Ông trời không phụ lòng người, nửa tháng sau, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy Hồi Dương Thảo. Tôi đem thảo dược phơi khô, phối hợp với một số vị thuốc khác sắc thành nước, để Lưu Hùng và mấy người kia ngâm tắm liên tục bảy ngày, coi như hút sạch hết thi độc trong người.

Lưu Hùng cảm kích không thôi, đưa tôi hai triệu tệ làm thù lao lần này, còn đưa thêm một chiếc hộp nhỏ.

“Kiều đại sư, đây là mẫu iPhone mới nhất, sim mới làm, số đuôi năm con số 6, trong tài khoản còn nạp sẵn một trăm ngàn tiền cước.”

“A, cái này sao tôi dám nhận chứ?”

Tôi sung sướng nhận lấy điện thoại. Không hổ là đại gia, ngày càng hiểu chuyện rồi đấy. Vậy là mấy chục năm tới tôi không cần nạp tiền điện thoại nữa, tiết kiệm được cả đống tiền rồi!

Sau khi Lưu Hùng đi, tôi nằm lăn lộn trên giường khách sạn, cầm điện thoại mới nghịch tới nghịch lui. Giang Hạo Ngôn bưng một đĩa trái cây bước vào.

“Kiều Mặc Vũ, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, chúng ta phải về thôi. Về nhà nhớ ghé qua nhà tôi một chuyến, mẹ tôi muốn mời cô ăn cơm.”

Tôi “ừ” một tiếng, tiếp tục nghiên cứu điện thoại.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tôi bắt máy, chợt khựng lại—đây là số mới Lưu Hùng vừa lắp cho tôi, ai lại biết mà gọi đến?

Tôi bật loa ngoài, từ trong điện thoại vang lên một tràng cười khàn khàn, trầm thấp.

“Khặc khặc khặc——Kiều môn chủ, ta chờ cô ở núi Ai Lao, không gặp không về.”

Điện thoại rơi xuống giường, phát ra âm thanh “tút tút——” báo bận.

Tôi quay đầu nhìn Giang Hạo Ngôn, cả hai cùng ngơ ngác nhìn nhau.

Núi Ai Lao?

Đó là nơi nào?

_Hết, đợi phần 4 tại page nhoaaa_

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Mặc Vũ 3: Làng Cản Thi

Số ký tự: 0