Chương 3
Đinh Thập Tam/丁十三
2025-03-19 22:16:37
Hôm nay xem ra là hỏng bét hết rồi.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao thì tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa.
Muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Bùi Tư lại mở miệng chế giễu:
"Cô tưởng tôi là Bao Thanh Thiên chắc? Một ngày làm việc mệt muốn chếch, tan làm còn phải đứng ra đòi lại công bằng cho cô à? Cô trả tôi bao nhiêu tiền làm thêm mà sai tôi như vậy hả?"
Nói xong, anh ấy kéo tôi ra sau lưng, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Em không bị bắt nạt đấy chứ?"
Người khóc là Quan Tình Nguyệt, nhưng người được hỏi lại là tôi.
Nghe vậy, Quan Tình Nguyệt càng sụp đổ:
"Anh Phó, là chị ta sỉ nhục em..."
"Sỉ nhục cái gì? Vợ tôi cùng lắm cũng chỉ là nói sự thật mà thôi."
Nói xong, anh ấy rút điện thoại ra:
"Có người đứng trước cửa nhà tôi đòi tiền, vợ tôi sợ đến phát khóc rồi. Bảo vệ các người ăn hại thế à? Sao ai cũng cho vào đây được vậy? Mau đến đây lôi cô ta đi cho tôi."
"Anh... Anh Phó?"
Sắc mặt Bùi Tư lạnh lùng:
"Tôi là người tính toán chi li, có thù tất báo. Nếu còn quấy rầy người nhà tôi nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo."
Tối hôm đó về nhà, tôi cứ tưởng Bùi Tư sẽ hỏi tôi chuyện xảy ra lúc nãy.
Hoặc ít nhất cũng sẽ nghi ngờ về việc tôi bỗng nhiên 'thay đổi tính cách'.
Nhưng thực tế chứng minh, có vẻ như tôi đã lo lắng thừa rồi.
Bùi Tư không những không nhắc lại chuyện đó, mà còn đối xử với tôi ngày càng ân cần hơn.
Sáng sớm vừa vào làm, tin nhắn của anh ấy đã đến.
"Vợ ơi, sao còn chưa nhắn tin cho anh? Em nghĩ anh không biết chữ à?"
"Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai còn biết bao nhiêu ngày mai. Đã nhiều thế rồi, thì cứ để công việc lại mai làm đi."
"Mấy giờ em tan làm? Anh đến đón em đi hẹn hò nhé? Hôm nay làm đến đây thôi!"
Tổng giám đốc như Bùi Tư công khai trốn việc như vậy thật sự ổn sao?
Với thái độ làm việc kiểu này của Bùi Tư, tôi nghĩ không cần nam chính ra tay, anh ấy cũng có thể tự tay làm công ty phá sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đặt úp điện thoại lên bàn, chẳng buồn quan tâm đến người chồng trên ‘danh nghĩa’ này của mình.
Nguyên chủ là một phóng viên của tạp chí thương mại, vừa khéo tôi cũng học ngành báo chí ở đại học, coi như là đúng chuyên ngành.
Vừa mở máy tính định viết bài, tổng biên tập đã dẫn một người bước vào.
"Mọi người tạm dừng công việc trong tay lại đã, giới thiệu với mọi người một chút, đây là thực tập sinh mới của tòa soạn chúng ta."
Nghe vậy, tôi nhìn lên, không ngờ lại là Quan Tình Nguyệt.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, Quan Tình Nguyệt là 'mặt trời bé nhỏ đầy năng lượng tích cực', giai đoạn đầu chính là một cô gái làm việc vô cùng chăm chỉ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Trong tiểu thuyết có nhắc đến, Bùi Tư không đành lòng nhìn cô ta vất vả như vậy, nên đặc biệt nhờ người sắp xếp để cô ta vào làm trong một tòa soạn.
Sau này, Bùi Tư còn lợi dụng các mối quan hệ của mình để giúp Quan Tình Nguyệt có được nhiều cuộc phỏng vấn độc quyền với các doanh nhân lớn.
Dựa vào Bùi Tư, chẳng bao lâu sau, Quan Tình Nguyệt đã đứng vững trong giới, từ một nhân viên vặt vãnh vươn lên làm tổng biên tập của một tòa soạn hàng đầu.
Nhưng lúc đó tôi không hề biết, Quan Tình Nguyệt và nguyên chủ lại làm cùng một chỗ.
Nghĩ lại mới thấy, Bùi Tư đúng là cặn bã.
Đưa 'bạch nguyệt quang' vào làm cùng công ty với vợ đã đành, lại còn dốc hết tài nguyên cho cô ta.
Mẹ kiếp, tôi càng muốn ly hôn hơn!
Không hổ danh là nữ chính, vừa đến văn phòng, Quan Tình Nguyệt đã chạy việc giúp mọi người, còn mời cả phòng uống trà sữa, rất nhanh đã chiếm được sự yêu mến của đồng nghiệp.
Vốn dĩ tôi không muốn để tâm đến cô ta.
Không ngờ cô ta lại xách trà sữa đến trước bàn làm việc của tôi.
"Chị Tử Lê, em đến để xin lỗi chị."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cả văn phòng nghe thấy.
Có người tò mò: "Hai người quen nhau à?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Quan Tình Nguyệt đã gật đầu, nói:
"Chồng của chị Tử Lê là người anh trai đã lớn lên từ nhỏ với em. Bạn em gần đây bị bệnh, vốn dĩ anh ấy đã đồng ý cho em mượn tiền để trả tiền viện phí cho bạn em. Nhưng sau khi chị Tử Lê biết chuyện thì rất không vui, còn mắng em một trận."
Sau đó, cô ta nhìn tôi, cúi đầu nói:
"Xin lỗi chị, hôm đó em thật sự quá nóng vội. Bạn em cần tiền gấp để phẫu thuật, nên em mới... Nhưng chị cứ yên tâm, em sẽ tự nghĩ cách để xoay sở. Sau này em sẽ không bao giờ làm phiền chị và anh ấy nữa."
Đúng là một màn đánh tráo khái niệm, lật ngược nguyên nhân và kết quả đầy tinh vi.
Ngay lập tức, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi đã có sự thay đổi.
Có người lên tiếng nói với Quan Tình Nguyệt:
"Em còn trẻ thế này, làm gì có nhiều tiền. Ai mà chẳng có lúc gặp chuyện khó khăn, bây giờ người ta thực dụng quá, thấy có lợi thì nhào vào, thấy phiền phức thì tránh đi. Bạn em bị bệnh gì, còn thiếu bao nhiêu tiền? Để bọn chị xem có cách nào giúp được em không."
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao thì tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa.
Muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Bùi Tư lại mở miệng chế giễu:
"Cô tưởng tôi là Bao Thanh Thiên chắc? Một ngày làm việc mệt muốn chếch, tan làm còn phải đứng ra đòi lại công bằng cho cô à? Cô trả tôi bao nhiêu tiền làm thêm mà sai tôi như vậy hả?"
Nói xong, anh ấy kéo tôi ra sau lưng, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Em không bị bắt nạt đấy chứ?"
Người khóc là Quan Tình Nguyệt, nhưng người được hỏi lại là tôi.
Nghe vậy, Quan Tình Nguyệt càng sụp đổ:
"Anh Phó, là chị ta sỉ nhục em..."
"Sỉ nhục cái gì? Vợ tôi cùng lắm cũng chỉ là nói sự thật mà thôi."
Nói xong, anh ấy rút điện thoại ra:
"Có người đứng trước cửa nhà tôi đòi tiền, vợ tôi sợ đến phát khóc rồi. Bảo vệ các người ăn hại thế à? Sao ai cũng cho vào đây được vậy? Mau đến đây lôi cô ta đi cho tôi."
"Anh... Anh Phó?"
Sắc mặt Bùi Tư lạnh lùng:
"Tôi là người tính toán chi li, có thù tất báo. Nếu còn quấy rầy người nhà tôi nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo."
Tối hôm đó về nhà, tôi cứ tưởng Bùi Tư sẽ hỏi tôi chuyện xảy ra lúc nãy.
Hoặc ít nhất cũng sẽ nghi ngờ về việc tôi bỗng nhiên 'thay đổi tính cách'.
Nhưng thực tế chứng minh, có vẻ như tôi đã lo lắng thừa rồi.
Bùi Tư không những không nhắc lại chuyện đó, mà còn đối xử với tôi ngày càng ân cần hơn.
Sáng sớm vừa vào làm, tin nhắn của anh ấy đã đến.
"Vợ ơi, sao còn chưa nhắn tin cho anh? Em nghĩ anh không biết chữ à?"
"Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai còn biết bao nhiêu ngày mai. Đã nhiều thế rồi, thì cứ để công việc lại mai làm đi."
"Mấy giờ em tan làm? Anh đến đón em đi hẹn hò nhé? Hôm nay làm đến đây thôi!"
Tổng giám đốc như Bùi Tư công khai trốn việc như vậy thật sự ổn sao?
Với thái độ làm việc kiểu này của Bùi Tư, tôi nghĩ không cần nam chính ra tay, anh ấy cũng có thể tự tay làm công ty phá sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đặt úp điện thoại lên bàn, chẳng buồn quan tâm đến người chồng trên ‘danh nghĩa’ này của mình.
Nguyên chủ là một phóng viên của tạp chí thương mại, vừa khéo tôi cũng học ngành báo chí ở đại học, coi như là đúng chuyên ngành.
Vừa mở máy tính định viết bài, tổng biên tập đã dẫn một người bước vào.
"Mọi người tạm dừng công việc trong tay lại đã, giới thiệu với mọi người một chút, đây là thực tập sinh mới của tòa soạn chúng ta."
Nghe vậy, tôi nhìn lên, không ngờ lại là Quan Tình Nguyệt.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, Quan Tình Nguyệt là 'mặt trời bé nhỏ đầy năng lượng tích cực', giai đoạn đầu chính là một cô gái làm việc vô cùng chăm chỉ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Trong tiểu thuyết có nhắc đến, Bùi Tư không đành lòng nhìn cô ta vất vả như vậy, nên đặc biệt nhờ người sắp xếp để cô ta vào làm trong một tòa soạn.
Sau này, Bùi Tư còn lợi dụng các mối quan hệ của mình để giúp Quan Tình Nguyệt có được nhiều cuộc phỏng vấn độc quyền với các doanh nhân lớn.
Dựa vào Bùi Tư, chẳng bao lâu sau, Quan Tình Nguyệt đã đứng vững trong giới, từ một nhân viên vặt vãnh vươn lên làm tổng biên tập của một tòa soạn hàng đầu.
Nhưng lúc đó tôi không hề biết, Quan Tình Nguyệt và nguyên chủ lại làm cùng một chỗ.
Nghĩ lại mới thấy, Bùi Tư đúng là cặn bã.
Đưa 'bạch nguyệt quang' vào làm cùng công ty với vợ đã đành, lại còn dốc hết tài nguyên cho cô ta.
Mẹ kiếp, tôi càng muốn ly hôn hơn!
Không hổ danh là nữ chính, vừa đến văn phòng, Quan Tình Nguyệt đã chạy việc giúp mọi người, còn mời cả phòng uống trà sữa, rất nhanh đã chiếm được sự yêu mến của đồng nghiệp.
Vốn dĩ tôi không muốn để tâm đến cô ta.
Không ngờ cô ta lại xách trà sữa đến trước bàn làm việc của tôi.
"Chị Tử Lê, em đến để xin lỗi chị."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cả văn phòng nghe thấy.
Có người tò mò: "Hai người quen nhau à?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Quan Tình Nguyệt đã gật đầu, nói:
"Chồng của chị Tử Lê là người anh trai đã lớn lên từ nhỏ với em. Bạn em gần đây bị bệnh, vốn dĩ anh ấy đã đồng ý cho em mượn tiền để trả tiền viện phí cho bạn em. Nhưng sau khi chị Tử Lê biết chuyện thì rất không vui, còn mắng em một trận."
Sau đó, cô ta nhìn tôi, cúi đầu nói:
"Xin lỗi chị, hôm đó em thật sự quá nóng vội. Bạn em cần tiền gấp để phẫu thuật, nên em mới... Nhưng chị cứ yên tâm, em sẽ tự nghĩ cách để xoay sở. Sau này em sẽ không bao giờ làm phiền chị và anh ấy nữa."
Đúng là một màn đánh tráo khái niệm, lật ngược nguyên nhân và kết quả đầy tinh vi.
Ngay lập tức, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi đã có sự thay đổi.
Có người lên tiếng nói với Quan Tình Nguyệt:
"Em còn trẻ thế này, làm gì có nhiều tiền. Ai mà chẳng có lúc gặp chuyện khó khăn, bây giờ người ta thực dụng quá, thấy có lợi thì nhào vào, thấy phiền phức thì tránh đi. Bạn em bị bệnh gì, còn thiếu bao nhiêu tiền? Để bọn chị xem có cách nào giúp được em không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro