Chương 4
Đinh Thập Tam/丁十三
2025-03-19 22:16:37
Nguyên chủ trước đây là một người nhu nhược, thường xuyên giúp đồng nghiệp làm thêm giờ.
Nhưng họ không hề cảm kích, trái lại sau lưng còn hay chế giễu cô là đồ ngốc.
Nghe những lời mỉa mai này, tôi bèn ném con chuột máy tính lên bàn, lạnh lùng nói:
"Bạn của ‘em gái’ này mắc chứng bệnh ‘gây rối trật tự công cộng’, đánh người ta đến mức tàn phế nhưng không có tiền bồi thường. Số tiền còn thiếu cũng không nhiều lắm, chỉ vài trăm nghìn tệ thôi."
Cả văn phòng: ...
Tôi cười lạnh:
"Không phải các người rất thích làm Bồ Tát cứu thế sao? Sao giờ lại im lặng hết vậy? Nếu muốn giúp cô ta, thì tiện thể giúp cô ta lấp luôn cái lỗ hơn 200.000 tệ mà cô ta đã lừa của chồng tôi đi. Nếu không, tôi sẽ phải bỏ tiền ra thuê luật sư đ.â.m đơn kiện đấy."
Toàn bộ văn phòng bỗng chốc im phăng phắc.
Điện thoại của tôi vẫn rung lên liên tục.
Tin nhắn đến toàn bộ đều là của Bùi Tư:
"Gánh được gạo, gánh được bột, nhưng không gánh nổi nỗi nhớ em."
"Nhìn khung chat chỉ là những tin nhắn một chiều, cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là tình yêu thầm lặng."
"Em không trả lời cũng không sao, một mình anh cô đơn cũng có thể tạo nên hạnh phúc cho hai người."
Tôi không thèm để ý đến những lời tán tỉnh đầy sến súa của anh ấy, mà đi thẳng vào vấn đề:
"Em gái tốt của anh vừa đến chỗ làm của em."
"Dù sao chúng ta cũng chỉ là vợ chồng hợp đồng, không liên quan gì đến tranh chấp tài sản. Hợp đồng cũng đã đến hạn rồi, em nghĩ chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian đến cục dân chính để ký giấy ly hôn."
Gần như ngay lập tức, Bùi Tư trả lời:
"Anh rất bận, không có thời gian!"
Nhưng ngay sau đó anh ấy lại nhắn tiếp:
"Anh tan làm rồi, lập tức đến đón em ngay đây! Đợi anh nhé!!!"
Tôi: ?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi: "Anh tự nhìn lại xem, hai câu này có mâu thuẫn không?!"
…
Trên đường về nhà, Bùi Tư trông như một con ch.ó nhỏ phạm lỗi, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi đi tới cửa, anh ấy mới lên tiếng:
"Chuyện ở chỗ làm của em thật sự là ngoài ý muốn. Anh sẽ gọi điện ngay cho tổng biên tập của em, bảo họ sa thải cô ta."
Tôi bèn lắc đầu nói: "Không cần phiền phức đến vậy đâu. Dù sao ly hôn xong em cũng sẽ nghỉ việc mà."
"Anh không ly hôn."
Giọng nói của Bùi Tư đột ngột cao lên, khiến tôi giật nảy mình.
"Tại sao anh lại không ly hôn?"
"Trong hợp đồng, dù có ghi hạn là một năm, nhưng phần phụ lục còn có điều khoản bổ sung. Nếu một trong hai người yêu đối phương, thì hợp đồng sẽ vô hiệu. Chính em đã đề nghị thêm điều khoản đó vào mà, em đã quên rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi mới chợt nhớ ra.
Đúng là nguyên chủ khi đó vẫn còn ôm mộng tưởng, nên mới chủ động thêm điều khoản này vào.
Ngay khi tôi định phản bác thì bỗng nhận ra điều gì đó.
"Khoan đã... Ý của anh là, anh yêu em ấy hả?"
Vừa nghe vậy, Bùi Tư bỗng trở nên lúng túng, đến mức vành tai cũng ửng đỏ.
"Anh thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Tôi cố gắng nhớ lại những gì Bùi Tư đã làm trước đây.
Ừm... Đúng là cũng khá rõ ràng thật.
Nhưng vấn đề là, tôi chưa bao giờ dám nghĩ theo chiều hướng này!
Nam phụ nào mà chẳng yêu nữ chính, ai lại đi yêu một vai pháo hôi như tôi chứ?!
Tôi bối rối, xoay một vòng tại chỗ, lẩm bẩm trong miệng: "Không đúng, không đúng... Anh không nên thích em mới đúng. Tại sao lại như vậy?"
"Thích thì thích thôi! Mẹ kiếp, anh vốn dĩ là một tên si tình não tàn, còn cần lý do gì nữa chứ?!"
Lời vừa dứt, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
"Anh nói... anh là ‘si tình não tàn’?"
Tôi lập tức bắt được điểm bất thường trong lời nói của anh ấy, cẩn thận hỏi lại:
"Có phải anh đã biết chuyện gì đó rồi không?"
"Anh là một NPC trong tiểu thuyết. Còn em thì không phải là Hứa Tử Lê thật sự. Em muốn hỏi là anh biết chuyện nào sao?"
Được rồi, xem ra anh ấy đã biết hết rồi.
Tôi im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Anh... biết từ khi nào vậy?"
Bùi Tư gãi đầu: "Thật ra cũng chưa lâu lắm. Chắc là từ khi em xuất hiện."
Anh ấy cười nhẹ: "Nói ra cũng phải cảm ơn em. Chính em đã nói cho anh biết."
Tôi ngạc nhiên: "Em ấy hả? Từ khi nào vậy? Sao em không nhớ gì cả?"
Anh ta ho khẽ một tiếng: "Hôm trước anh bị sốt, lúc em ngồi bên cạnh anh, anh nghe thấy em mắng anh là đồ ngu."
Tôi hồi tưởng lại... Hình như đúng là có chuyện đó thật...
Đúng là có chuyện này thật.
Hồi đó tôi mới xuyên qua không lâu.
Bùi Tư dầm mưa lớn đưa nữ chính đến bệnh viện, kết quả là khi về thì sốt cao không dứt, hôn mê suốt một đêm.
Tôi sợ anh ấy chếch trong nhà sẽ xui xẻo, nên đã ở bên cạnh chăm sóc cả đêm.
Tôi tưởng anh ấy không nghe được tôi nói chuyện, thế là dốc hết nỗi lòng kìm nén bấy lâu mà tuôn ra hết.
Ai mà ngờ... anh ấy lại nghe được tất cả!
Vậy là ‘nhân cách thật’ của tôi đã bại lộ kể từ lần đó sao?
Vậy khoảng thời gian này tôi vất vả giả vờ là để làm gì chứ!
Nhưng họ không hề cảm kích, trái lại sau lưng còn hay chế giễu cô là đồ ngốc.
Nghe những lời mỉa mai này, tôi bèn ném con chuột máy tính lên bàn, lạnh lùng nói:
"Bạn của ‘em gái’ này mắc chứng bệnh ‘gây rối trật tự công cộng’, đánh người ta đến mức tàn phế nhưng không có tiền bồi thường. Số tiền còn thiếu cũng không nhiều lắm, chỉ vài trăm nghìn tệ thôi."
Cả văn phòng: ...
Tôi cười lạnh:
"Không phải các người rất thích làm Bồ Tát cứu thế sao? Sao giờ lại im lặng hết vậy? Nếu muốn giúp cô ta, thì tiện thể giúp cô ta lấp luôn cái lỗ hơn 200.000 tệ mà cô ta đã lừa của chồng tôi đi. Nếu không, tôi sẽ phải bỏ tiền ra thuê luật sư đ.â.m đơn kiện đấy."
Toàn bộ văn phòng bỗng chốc im phăng phắc.
Điện thoại của tôi vẫn rung lên liên tục.
Tin nhắn đến toàn bộ đều là của Bùi Tư:
"Gánh được gạo, gánh được bột, nhưng không gánh nổi nỗi nhớ em."
"Nhìn khung chat chỉ là những tin nhắn một chiều, cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là tình yêu thầm lặng."
"Em không trả lời cũng không sao, một mình anh cô đơn cũng có thể tạo nên hạnh phúc cho hai người."
Tôi không thèm để ý đến những lời tán tỉnh đầy sến súa của anh ấy, mà đi thẳng vào vấn đề:
"Em gái tốt của anh vừa đến chỗ làm của em."
"Dù sao chúng ta cũng chỉ là vợ chồng hợp đồng, không liên quan gì đến tranh chấp tài sản. Hợp đồng cũng đã đến hạn rồi, em nghĩ chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian đến cục dân chính để ký giấy ly hôn."
Gần như ngay lập tức, Bùi Tư trả lời:
"Anh rất bận, không có thời gian!"
Nhưng ngay sau đó anh ấy lại nhắn tiếp:
"Anh tan làm rồi, lập tức đến đón em ngay đây! Đợi anh nhé!!!"
Tôi: ?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi: "Anh tự nhìn lại xem, hai câu này có mâu thuẫn không?!"
…
Trên đường về nhà, Bùi Tư trông như một con ch.ó nhỏ phạm lỗi, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi đi tới cửa, anh ấy mới lên tiếng:
"Chuyện ở chỗ làm của em thật sự là ngoài ý muốn. Anh sẽ gọi điện ngay cho tổng biên tập của em, bảo họ sa thải cô ta."
Tôi bèn lắc đầu nói: "Không cần phiền phức đến vậy đâu. Dù sao ly hôn xong em cũng sẽ nghỉ việc mà."
"Anh không ly hôn."
Giọng nói của Bùi Tư đột ngột cao lên, khiến tôi giật nảy mình.
"Tại sao anh lại không ly hôn?"
"Trong hợp đồng, dù có ghi hạn là một năm, nhưng phần phụ lục còn có điều khoản bổ sung. Nếu một trong hai người yêu đối phương, thì hợp đồng sẽ vô hiệu. Chính em đã đề nghị thêm điều khoản đó vào mà, em đã quên rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi mới chợt nhớ ra.
Đúng là nguyên chủ khi đó vẫn còn ôm mộng tưởng, nên mới chủ động thêm điều khoản này vào.
Ngay khi tôi định phản bác thì bỗng nhận ra điều gì đó.
"Khoan đã... Ý của anh là, anh yêu em ấy hả?"
Vừa nghe vậy, Bùi Tư bỗng trở nên lúng túng, đến mức vành tai cũng ửng đỏ.
"Anh thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Tôi cố gắng nhớ lại những gì Bùi Tư đã làm trước đây.
Ừm... Đúng là cũng khá rõ ràng thật.
Nhưng vấn đề là, tôi chưa bao giờ dám nghĩ theo chiều hướng này!
Nam phụ nào mà chẳng yêu nữ chính, ai lại đi yêu một vai pháo hôi như tôi chứ?!
Tôi bối rối, xoay một vòng tại chỗ, lẩm bẩm trong miệng: "Không đúng, không đúng... Anh không nên thích em mới đúng. Tại sao lại như vậy?"
"Thích thì thích thôi! Mẹ kiếp, anh vốn dĩ là một tên si tình não tàn, còn cần lý do gì nữa chứ?!"
Lời vừa dứt, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
"Anh nói... anh là ‘si tình não tàn’?"
Tôi lập tức bắt được điểm bất thường trong lời nói của anh ấy, cẩn thận hỏi lại:
"Có phải anh đã biết chuyện gì đó rồi không?"
"Anh là một NPC trong tiểu thuyết. Còn em thì không phải là Hứa Tử Lê thật sự. Em muốn hỏi là anh biết chuyện nào sao?"
Được rồi, xem ra anh ấy đã biết hết rồi.
Tôi im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Anh... biết từ khi nào vậy?"
Bùi Tư gãi đầu: "Thật ra cũng chưa lâu lắm. Chắc là từ khi em xuất hiện."
Anh ấy cười nhẹ: "Nói ra cũng phải cảm ơn em. Chính em đã nói cho anh biết."
Tôi ngạc nhiên: "Em ấy hả? Từ khi nào vậy? Sao em không nhớ gì cả?"
Anh ta ho khẽ một tiếng: "Hôm trước anh bị sốt, lúc em ngồi bên cạnh anh, anh nghe thấy em mắng anh là đồ ngu."
Tôi hồi tưởng lại... Hình như đúng là có chuyện đó thật...
Đúng là có chuyện này thật.
Hồi đó tôi mới xuyên qua không lâu.
Bùi Tư dầm mưa lớn đưa nữ chính đến bệnh viện, kết quả là khi về thì sốt cao không dứt, hôn mê suốt một đêm.
Tôi sợ anh ấy chếch trong nhà sẽ xui xẻo, nên đã ở bên cạnh chăm sóc cả đêm.
Tôi tưởng anh ấy không nghe được tôi nói chuyện, thế là dốc hết nỗi lòng kìm nén bấy lâu mà tuôn ra hết.
Ai mà ngờ... anh ấy lại nghe được tất cả!
Vậy là ‘nhân cách thật’ của tôi đã bại lộ kể từ lần đó sao?
Vậy khoảng thời gian này tôi vất vả giả vờ là để làm gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro