Chương 5
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
Mặt Thẩm Cẩm Thành vẫn còn ửng đỏ chưa hết, tóc mai bên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn luống cuống tay chân mặc quần.
Hắn phát hiện ra Lục Tuyển Vinh: "Anh là ai!"
Lục Tuyển Vinh không thèm để ý tới hắn.
Anh phát huy tố chất của một đạo diễn nổi tiếng, tay cầm chắc máy quay, chọn góc độ tốt, chĩa thẳng vào mặt Bạch Hà Chi mà quay.
Thẩm Cẩm Thành nổi trận lôi đình: "Thứ anh cầm trong tay là cái gì? Có phải máy quay không?! Cấm quay!"
Nói xong, hắn vớ lấy chiếc ghế đẩu, ném thẳng về phía đầu Lục Tuyển Vinh.
Tôi hoảng hốt kêu lên: "Lục tiên sinh cẩn thận!"
Lục Tuyển Vinh theo phản xạ giơ tay lên đỡ, đồng thời tung chân đá mạnh vào bụng Thẩm Cẩm Thành.
Thẩm Cẩm Thành bị đá lùi mấy bước liền, lưng đập vào cạnh bàn học, may mà không ngã xuống.
Lục Tuyển Vinh đóng máy quay, cẩn thận cất vào ba lô.
Anh sải bước tới, túm lấy cổ áo Thẩm Cẩm Thành, trong nháy mắt đã quật ngã hắn xuống đất, đồng thời vặn ngược tay Thẩm Cẩm Thành ra sau lưng, khống chế chặt chẽ.
Ra tay dứt khoát, chắc chắn là có luyện tập.
Thẩm Cẩm Thành ra sức giãy giụa, chất vấn tôi: "Hứa Xuân Diễm, hắn là ai? Cô dám lăng nhăng bên ngoài!?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động xôn xao.
Bà Trương hàng xóm hỏi: "Thầy Thẩm, cô Hứa, có chuyện gì thế?"
Tôi bước ra ngoài, cười nói với mấy người hàng xóm đang hóng hớt: "Không có gì đâu ạ, có con chuột nhắt chui vào, vợ chồng tôi đang bắt nó thôi."
Nói rồi, tôi đóng cửa lại, liếc nhìn Bạch Hà Chi đang run rẩy trên giường, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Cẩm Thành.
"Nói chuyện đi."
9
Tiếng kim giây đồng hồ thạch anh trên tường tích tắc đều đặn, trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Bạch Hà Chi.
Im lặng một hồi, Thẩm Cẩm Thành lên tiếng: "Hà Chi, em về nhà trước đi, chuyện ở đây để anh giải quyết."
Bạch Hà Chi nghe vậy, định đứng dậy rời đi.
Tôi xắn tay áo lên: "Cứ đứng yên ở đó cho tôi, không ai được đi đâu hết!"
Thẩm Cẩm Thành dang tay chắn trước mặt tôi, ngăn tôi đến gần Bạch Hà Chi.
Hắn không hề tỏ ra chút nào chột dạ hay sợ hãi, ngược lại còn giận dữ hơn cả tôi: "Hứa Xuân Diễm, cô không phải nói bố cô bị ngã gãy chân sao? Sao nửa đêm nửa hôm lại về? Cô cố ý đúng không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn nữa, người đàn ông này là ai, có phải là tình nhân của cô không? Hai người quen nhau bao lâu rồi? Bắt đầu từ khi nào?"
Xem đấy, Thẩm Cẩm Thành là vậy đó.
Kiếp trước tôi bắt gặp hắn và Bạch Hà Chi vào nhà nghỉ, hắn cũng y như vậy, tuyệt nhiên không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại còn mắng chửi tôi một trận.
Trong mắt hắn, tôi chẳng có ưu điểm gì.
Tôi thỉnh thoảng cùng mấy bà chị đồng nghiệp đánh vài ván mạt chược, thì là "suốt ngày cờ bạc, không coi ai ra gì";
Em trai tôi bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, tôi đưa cho nó hai nghìn tệ, trong mắt hắn là " giúp đỡ nhà mẹ đẻ vô độ ".
Hắn nhẫn nhịn tôi mấy chục năm, nhẫn nhịn đến không thể nhịn nổi nữa, dù phải ra đi tay trắng, cũng nhất quyết ly hôn với tôi.
Ra đi tay trắng? Ha, hắn còn tiền đâu mà tay trắng.
Nhà cửa bán rồi, tiền tiết kiệm cũng đều lấy ra trả nợ cho Bạch Hà Chi hết cả rồi.
Thậm chí, hắn còn xúi giục con gái nói dối, để con bé nói rằng nó nghiện cờ b.ạ.c trên mạng, nợ nần chồng chất, lừa của tôi mười lăm vạn tệ.
Tôi nhẫn nhịn, cố gắng nhẫn nhịn cái thôi thúc muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, quay đầu nhìn Lục Tuyển Vinh.
Lục Tuyển Vinh vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, rút từ trên giá sách xuống một cuốn tiểu thuyết, tùy tiện kéo một chiếc ghế.
Anh ta cứ như ông tướng ngồi chắn ở cửa, vắt chân chữ ngũ đọc sách.
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng Thẩm Cẩm Thành: "Vị tiên sinh kia là tôi thuê đến bắt gian, mười tên như anh cũng không đánh lại được anh ấy đâu, nên tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút."
"Còn nữa, khu này có rất nhiều giáo viên và nhân viên trường học của các người ở đấy, làm ầm ĩ lên, danh tiếng của anh cũng chẳng ra gì."
Tôi hất cằm về phía Bạch Hà Chi: "Đối với cô ta cũng không tốt đẹp gì đâu."
Thẩm Cẩm Thành im lặng mấy phút.
Bỗng nhiên, hắn thở dài một tiếng, vẻ mặt hối lỗi: "Xuân Diễm, chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch. Hôm nay anh uống hơi nhiều rượu với đồng nghiệp, về nhà nhìn thấy Tiểu Bạch, lại nhận nhầm thành em."
Tôi bật cười: "Vậy ý anh là anh cưỡng h.i.ế.p Tiểu Bạch?"
Tôi nhìn Bạch Hà Chi: "Có cần sư mẫu dẫn em đi báo cảnh sát không, đừng sợ, chúng ta có bằng chứng quay được rồi đây này."
Bạch Hà Chi run rẩy người: "Không, em không đi…"
Cô ta cúi đầu: "Thầy đối với em ơn trọng như núi, em… em không trách thầy."
Hắn phát hiện ra Lục Tuyển Vinh: "Anh là ai!"
Lục Tuyển Vinh không thèm để ý tới hắn.
Anh phát huy tố chất của một đạo diễn nổi tiếng, tay cầm chắc máy quay, chọn góc độ tốt, chĩa thẳng vào mặt Bạch Hà Chi mà quay.
Thẩm Cẩm Thành nổi trận lôi đình: "Thứ anh cầm trong tay là cái gì? Có phải máy quay không?! Cấm quay!"
Nói xong, hắn vớ lấy chiếc ghế đẩu, ném thẳng về phía đầu Lục Tuyển Vinh.
Tôi hoảng hốt kêu lên: "Lục tiên sinh cẩn thận!"
Lục Tuyển Vinh theo phản xạ giơ tay lên đỡ, đồng thời tung chân đá mạnh vào bụng Thẩm Cẩm Thành.
Thẩm Cẩm Thành bị đá lùi mấy bước liền, lưng đập vào cạnh bàn học, may mà không ngã xuống.
Lục Tuyển Vinh đóng máy quay, cẩn thận cất vào ba lô.
Anh sải bước tới, túm lấy cổ áo Thẩm Cẩm Thành, trong nháy mắt đã quật ngã hắn xuống đất, đồng thời vặn ngược tay Thẩm Cẩm Thành ra sau lưng, khống chế chặt chẽ.
Ra tay dứt khoát, chắc chắn là có luyện tập.
Thẩm Cẩm Thành ra sức giãy giụa, chất vấn tôi: "Hứa Xuân Diễm, hắn là ai? Cô dám lăng nhăng bên ngoài!?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động xôn xao.
Bà Trương hàng xóm hỏi: "Thầy Thẩm, cô Hứa, có chuyện gì thế?"
Tôi bước ra ngoài, cười nói với mấy người hàng xóm đang hóng hớt: "Không có gì đâu ạ, có con chuột nhắt chui vào, vợ chồng tôi đang bắt nó thôi."
Nói rồi, tôi đóng cửa lại, liếc nhìn Bạch Hà Chi đang run rẩy trên giường, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Cẩm Thành.
"Nói chuyện đi."
9
Tiếng kim giây đồng hồ thạch anh trên tường tích tắc đều đặn, trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Bạch Hà Chi.
Im lặng một hồi, Thẩm Cẩm Thành lên tiếng: "Hà Chi, em về nhà trước đi, chuyện ở đây để anh giải quyết."
Bạch Hà Chi nghe vậy, định đứng dậy rời đi.
Tôi xắn tay áo lên: "Cứ đứng yên ở đó cho tôi, không ai được đi đâu hết!"
Thẩm Cẩm Thành dang tay chắn trước mặt tôi, ngăn tôi đến gần Bạch Hà Chi.
Hắn không hề tỏ ra chút nào chột dạ hay sợ hãi, ngược lại còn giận dữ hơn cả tôi: "Hứa Xuân Diễm, cô không phải nói bố cô bị ngã gãy chân sao? Sao nửa đêm nửa hôm lại về? Cô cố ý đúng không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn nữa, người đàn ông này là ai, có phải là tình nhân của cô không? Hai người quen nhau bao lâu rồi? Bắt đầu từ khi nào?"
Xem đấy, Thẩm Cẩm Thành là vậy đó.
Kiếp trước tôi bắt gặp hắn và Bạch Hà Chi vào nhà nghỉ, hắn cũng y như vậy, tuyệt nhiên không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại còn mắng chửi tôi một trận.
Trong mắt hắn, tôi chẳng có ưu điểm gì.
Tôi thỉnh thoảng cùng mấy bà chị đồng nghiệp đánh vài ván mạt chược, thì là "suốt ngày cờ bạc, không coi ai ra gì";
Em trai tôi bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, tôi đưa cho nó hai nghìn tệ, trong mắt hắn là " giúp đỡ nhà mẹ đẻ vô độ ".
Hắn nhẫn nhịn tôi mấy chục năm, nhẫn nhịn đến không thể nhịn nổi nữa, dù phải ra đi tay trắng, cũng nhất quyết ly hôn với tôi.
Ra đi tay trắng? Ha, hắn còn tiền đâu mà tay trắng.
Nhà cửa bán rồi, tiền tiết kiệm cũng đều lấy ra trả nợ cho Bạch Hà Chi hết cả rồi.
Thậm chí, hắn còn xúi giục con gái nói dối, để con bé nói rằng nó nghiện cờ b.ạ.c trên mạng, nợ nần chồng chất, lừa của tôi mười lăm vạn tệ.
Tôi nhẫn nhịn, cố gắng nhẫn nhịn cái thôi thúc muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, quay đầu nhìn Lục Tuyển Vinh.
Lục Tuyển Vinh vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, rút từ trên giá sách xuống một cuốn tiểu thuyết, tùy tiện kéo một chiếc ghế.
Anh ta cứ như ông tướng ngồi chắn ở cửa, vắt chân chữ ngũ đọc sách.
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng Thẩm Cẩm Thành: "Vị tiên sinh kia là tôi thuê đến bắt gian, mười tên như anh cũng không đánh lại được anh ấy đâu, nên tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút."
"Còn nữa, khu này có rất nhiều giáo viên và nhân viên trường học của các người ở đấy, làm ầm ĩ lên, danh tiếng của anh cũng chẳng ra gì."
Tôi hất cằm về phía Bạch Hà Chi: "Đối với cô ta cũng không tốt đẹp gì đâu."
Thẩm Cẩm Thành im lặng mấy phút.
Bỗng nhiên, hắn thở dài một tiếng, vẻ mặt hối lỗi: "Xuân Diễm, chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch. Hôm nay anh uống hơi nhiều rượu với đồng nghiệp, về nhà nhìn thấy Tiểu Bạch, lại nhận nhầm thành em."
Tôi bật cười: "Vậy ý anh là anh cưỡng h.i.ế.p Tiểu Bạch?"
Tôi nhìn Bạch Hà Chi: "Có cần sư mẫu dẫn em đi báo cảnh sát không, đừng sợ, chúng ta có bằng chứng quay được rồi đây này."
Bạch Hà Chi run rẩy người: "Không, em không đi…"
Cô ta cúi đầu: "Thầy đối với em ơn trọng như núi, em… em không trách thầy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro