Hứa Tri Ý

Chương 6

TAM THỐN NGUYỆT QUANG

2025-03-13 08:45:55



Tôi cười khẩy: "Ồ, ý em là, Thầy Thẩm đúng là đã cưỡng h.i.ế.p em, nhưng em tha thứ cho thầy rồi đấy à. Nhưng sao tôi nghe cứ như là, lúc nãy em không hề phản kháng, hình như còn rất hưởng thụ thì phải."



Lục Tuyển Vinh không nhịn được, phì cười thành tiếng.



Thẩm Cẩm Thành nghiến răng nghiến lợi: "Xuân Diễm, chúng ta là vợ chồng, có gì thì đóng cửa bảo nhau. Anh thân bại danh liệt, thì có lợi ích gì cho em chứ? Anh có thể nhận sai với em, quỳ xuống xin em cũng được, cầu xin em xóa đoạn ghi hình đi!"



Bạch Hà Chi cũng khóc lóc thề thốt: "Sư mẫu, em sai rồi, em xin viết giấy cam đoan, cả đời này sẽ không quay lại Tây Thành, không bao giờ gặp lại Thầy Thẩm nữa."



Tôi cười: "Không gặp lại Thầy Thẩm, có thể sao? Con gái của cô là Thẩm Vũ Tình có đồng ý không?"



Quả nhiên.



Mặt Bạch Hà Chi lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi cũng run rẩy.

10



Thẩm Cẩm Thành giận quá hóa rồ: "Cô chửi thì cứ chửi, lôi Vũ Tình vào làm gì. Nó chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi thôi!"



Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn: "Bị bỏ rơi, anh chắc chứ?"



Tôi chậm rãi nói: "Ngày 10 tháng 5 năm 1988, tức là ba tháng trước, tôi nhặt được đứa bé này ở trước cửa nhà mình."



"Trong giỏ tre đựng đứa bé, có mấy miếng tã lót, cùng một tờ giấy. Giấy là do mẹ đứa bé để lại, chữ cố ý viết nguệch ngoạc, nói là nhà chồng trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái trước sinh ra đều bị dìm c.h.ế.t đuối, đứa bé này cô ấy thật sự không nỡ lòng nào."



"Cô ấy nghe ngóng được, trong con hẻm nhỏ này, chỉ có Thầy Thẩm là có học thức cao nhất, cô Hứa thì tốt bụng nhất, cô ấy cầu xin vợ chồng mình nhận nuôi đứa bé đáng thương này."



"Thẩm Cẩm Thành, lúc đó anh ôm đứa bé đi báo án, không bao lâu sau lại ôm đứa bé về. Anh nói, công an khuyên chúng ta cứ nuôi tạm, có lẽ vài ngày nữa mẹ đứa bé hối hận, sẽ quay lại đòi."



Rồi kiếp trước, tôi nuôi, một mạch hai mươi bảy năm.



Tôi bước tới, bế đứa bé từ trên giường lên: "Bạch Hà Chi xin nghỉ phép hai tháng trước kỳ thi đại học, cô ta đi đâu? Thẩm Cẩm Thành anh dựa vào đâu mà cho Bạch Hà Chi nhiều tiền như thế? Bởi vì đứa bé này vốn dĩ là con của Bạch Hà Chi sinh ra!"



Tôi túm mạnh lấy cánh tay Bạch Hà Chi: "Đi, chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm m.á.u ngay."



Bạch Hà Chi khóc đến thở không ra hơi, giãy giụa muốn thoát ra: "Em không đi, Thầy Thẩm, Cẩm Thành cứu em với."



Thẩm Cẩm Thành kéo mạnh tôi ra: "Cô đừng phát điên nữa! Cô không muốn nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi này thì cứ nói thẳng, việc gì phải vu oan cho Tiểu Bạch."



Tôi giơ cao đứa bé lên: "Nếu không phải con của Bạch Hà Chi sinh ra, thì cứ ném c.h.ế.t cho xong."



"Đừng mà!" Bạch Hà Chi lao tới, giằng lấy đứa bé.



Xem kìa.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng chẳng cần phải đến bệnh viện xét nghiệm m.á.u làm gì nữa, bản năng làm mẹ của người ta, đã nói lên tất cả rồi.



Bạch Hà Chi biết hành vi của mình đã bại lộ hoàn toàn, người cô ta bỗng chốc rũ rượi hẳn đi, ôm con vào lòng không nói gì, chỉ biết khóc.



Còn Thẩm Cẩm Thành ngồi xổm xuống đất, hai tay vò đầu bứt tóc.



Trong phòng một lần nữa lại chìm vào tĩnh lặng.



Rất lâu sau, Thẩm Cẩm Thành lên tiếng: "Xuân Diễm, rốt cuộc em muốn thế nào?"



Muốn thế nào ư?



Tôi hít sâu một hơi: "Thứ nhất, ly hôn. Thứ hai, tôi muốn giấy báo nhập học đại học của Bạch Hà Chi."



11



"Không thể nào!"



Thẩm Cẩm Thành nổi trận lôi đình: "Con bé nhà quê thi đỗ đại học trọng điểm đâu có dễ dàng gì, cô mở miệng ra đòi giấy báo nhập học, khác nào đoạn đường sống của người ta chứ? Hứa Xuân Diễm, cô ác độc quá rồi đấy!"



Tôi lạnh lùng nhìn Thẩm Cẩm Thành.



Dù là kiếp trước hay bây giờ, tôi vĩnh viễn không phải là lựa chọn hàng đầu của hắn.



Hắn vĩnh viễn là hậu thuẫn của Bạch Hà Chi, chống đỡ cho cô ta, bảo vệ cô ta.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi gật đầu cười, giơ ngón tay cái lên: "Hay lắm, đúng là kẻ si tình."



Tôi nhìn Bạch Hà Chi: "Tiểu Bạch, em học giỏi, vậy thì chị em mình làm thử bài toán số học nhé. Em năm nay 19 tuổi, lúc mang thai Vũ Tình là 18 tuổi. Mang thai có phải lần một phát dính ngay đâu, vậy thì Thầy Thẩm của em lên giường với em khi nào, em đã đủ tuổi thành niên chưa?"



Tôi cười hỏi Thẩm Cẩm Thành: "Thầy Thẩm, anh là người có học thức, quan hệ với nữ sinh chưa đủ mười tám tuổi, có phải là phạm tội không?"



Trong mắt Thẩm Cẩm Thành thoáng hiện vẻ hoảng hốt: "Vớ, vớ vẩn! Lúc tôi và Tiểu Bạch ở bên nhau, con bé đã thành niên từ lâu rồi! Cô tin hay không thì tùy."



"Tin."



Tôi vỗ tay cười: "Tôi đương nhiên tin rồi, Thầy Thẩm anh nói gì tôi cũng tin hết. Nhưng chỉ sợ lãnh đạo trường anh không tin, Sở Giáo Dục không tin, còn cả thầy cô đại học của Tiểu Bạch cũng không tin nữa ấy chứ."



Ngay lúc này, Bạch Hà Chi "bụp" một tiếng quỳ xuống.



Một tay cô ta ôm con, tay kia cầm con d.a.o rọc giấy, dí vào cổ mình, vẻ mặt vô cùng quyết tuyệt: "Nếu không được đi học đại học, tôi thà c.h.ế.t cùng đứa con này! Sư mẫu, chẳng phải bà muốn mạng của tôi sao, được thôi, tôi cho bà!"





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tri Ý

Số ký tự: 0