Hứa Tri Ý

CHƯƠNG 1

TAM THỐN NGUYỆT QUANG

2025-03-13 08:45:55

Đến tuổi trung niên, Thẩm Cẩm Thành đã dan díu với nữ sinh cũ của hắn. Hắn đòi ly hôn với tôi, nói rằng dù phải ra đi tay trắng cũng không muốn nhìn khuôn mặt già nua xấu xí đáng ghét của tôi nữa! Trên đường đến Cục Dân Chính, tôi bị xe tông, rơi vào hôn mê. Trong cơn mơ màng, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa con gái nuôi của chúng tôi và hắn.



"Ba à, nếu mẹ không qua khỏi lần này, ba sẽ cưới dì Bạch thật sao?"



"Dù gì dì Bạch mới là mẹ ruột của con, con luôn mơ ước gia đình ba người chúng ta được đoàn tụ."



Thẩm Cẩm Thành im lặng đáp: "Để lo xong đám tang cho mẹ con rồi ba sẽ tính chuyện cưới xin với dì Bạch sau."



Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về những năm cuối thập niên 80.



Năm này, tôi và Thẩm Cẩm Thành vừa mới kết hôn, vừa nhặt được con gái nuôi.



Năm này, cô gái mà Thẩm Cẩm Thành yêu say đắm đang dốc sức thi vào đại học trọng điểm để lên Bắc Kinh học.







Lần này, tất cả những sai lầm đều quay trở lại điểm khởi đầu.



Và tôi, có cơ hội sửa chữa tất cả.



1



Tiếng khóc oe oe của trẻ con kéo tâm trí tôi trở về thực tại.



Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ, trên tường dán chữ hỷ đỏ rực, bên cạnh treo một bức ảnh cưới, phía trên in dòng chữ:



“Chúc Thẩm Cẩm Thành và Hứa Xuân Diễm, trăm năm hạnh phúc, mãi kết phu thê.”



Sau cánh cửa treo một cuốn lịch cũ, trang đang mở là ngày 21 tháng 8 năm 1988.



Đúng lúc này, cửa bị người đẩy từ bên ngoài vào.



Thẩm Cẩm Thành xách theo con cá bước vào.



Trông anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, nho nhã, lại thêm phần anh tuấn, cao ráo.



"Ngoài kia đã nghe thấy tiếng con khóc rồi, có chuyện gì vậy!"



Thẩm Cẩm Thành bước nhanh tới, nhíu mày nhìn tôi: "Ngẩn người ra đó làm gì, mau pha sữa cho Vũ Tình đi chứ."



2



Thẩm Vũ Tình, là đứa trẻ bị bỏ rơi mà tôi nhặt được trước cửa nhà một tháng trước kỳ thi đại học năm 1988.



Tôi chán ghét liếc nhìn đứa bé trong lòng, đặt nó xuống giường, cầm khăn ướt tỉ mỉ lau từng ngón tay mình.



Đứa con gái nuôi mà kiếp trước tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ đây chẳng còn chút tình thương mến nào.



Ngước mắt lên, Thẩm Cẩm Thành đang ngồi xổm dưới đất mổ cá rửa rau.



Anh ta quen thói sai bảo: "Chiều nay ba học trò của anh đến ăn cơm. Bọn chúng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất năm nay, đều đã đỗ đại học trọng điểm cả. Em làm vài món tủ đãi khách đi."



Tôi im lặng không đáp lời.



Thẩm Cẩm Thành ngớ người: "Em không hỏi xem bọn họ là ai à?"



Tôi khẽ cười khẩy.



Hai sinh viên kia tên gì tôi đã quên mất, nhưng có một người, dù c.h.ế.t tôi cũng nhớ như in.



Bạch Hà Chi!



3



Bữa tối bắt đầu vào lúc năm giờ chiều.



Thầy trò vui vẻ hòa thuận, trò chuyện rôm rả về kỳ thi đại học, mơ mộng về tương lai tươi đẹp.



Tôi chẳng chen vào được, cũng chẳng buồn lên tiếng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bạch Hà Chi ngồi ngay đối diện tôi.



Cô ta nhỏ hơn tôi ba tuổi, dáng vẻ thanh tú, dịu dàng, mặc bộ đồng phục cũ rộng thùng thình, chẳng thấy rõ thân hình, sắc mặt lại không tốt lắm, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đứa bé.



Kiếp trước Thẩm Cẩm Thành từng vô tình nhắc đến, học trò Bạch Hà Chi của hắn mắc bệnh truyền nhiễm.



Để đảm bảo sức khỏe cho các bạn học khác, hai tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, Bạch Hà Chi phải tự ôn ở nhà.



Thỉnh thoảng hắn sẽ đến thăm nom, dạy kèm cho cô ta.



Lúc đó tôi không để ý, vì chuyện đó rất bình thường.



Nghĩ lại bây giờ, chắc là sợ người khác nhìn ra cái bụng bầu của cô ta ấy mà.



"Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng."



Thẩm Cẩm Thành rót rượu cho hai nam sinh, ân cần rót cho Bạch Hà Chi một cốc nước đường nóng.



"Trước hết, thầy chúc mừng các em đã đỗ vào đại học trọng điểm, các em mãi mãi là niềm tự hào của thầy! Thứ hai, thầy chúc các em tiền đồ rộng mở, từ nay về sau thuận buồm xuôi gió."



Nói xong, Thẩm Cẩm Thành lấy ra ba phong bì, lần lượt đưa cho các học trò của mình, dịu giọng: "Lên Bắc Kinh chi tiêu tốn kém lắm, chút tiền mọn này coi như là chút tâm ý của thầy và sư mẫu."



Ba sinh viên đều cảm động đến rơi nước mắt, liên tục từ chối, nói không dám nhận.



Thẩm Cẩm Thành hết lần này đến lần khác ép đưa, cuối cùng họ mới chịu nhận.



Ba phong bì, mỗi phong bì một trăm tệ, công bằng như nhau, không thiên vị ai.



Nhưng lúc tôi nấu cơm, đã thấy Thẩm Cẩm Thành thừa lúc không ai để ý, lén lút nhét vào túi xách của Bạch Hà Chi một xấp tiền dày cộp.



Có thể nói, Thẩm Cẩm Thành đã lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm vất vả bấy lâu nay của mình.



Tất cả đều dùng để chu cấp cho Bạch Hà Chi ăn học đại học.



Mà kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, Bạch Hà Chi thuận lợi vào được một cơ quan rất tốt, kết hôn với một công tử nhà giàu có điều kiện vô cùng ưu việt.



Hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống sung túc.



Sau này chồng cô ta chơi cổ phiếu, cá độ bóng đá, thua lỗ nhảy lầu tự tử, con trai thì say rượu lái xe đ.â.m c.h.ế.t người.



Cô ta nợ một khoản nợ lớn, bất đắc dĩ phải về quê trốn nợ, rồi lại liên lạc với Thẩm Cẩm Thành.



Hai người như hạn hán gặp mưa rào, tuổi trung niên lại lần nữa chìm đắm trong tình ái.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Cẩm Thành lúc đó đã là hiệu trưởng, trong tay có tiền, hào phóng trả hết mọi khoản nợ cho tình nhân.



Tôi tức giận đến sôi máu, đã từng làm ầm ĩ, cãi vã, thậm chí đánh đập.



Tôi mắng Bạch Hà Chi không biết xấu hổ.



Cô ta mỉa mai đáp trả tôi một câu: "Chị à, rảnh thì đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, đừng có ra đường dọa người ta sợ."



Trên mặt tôi có một vết sẹo xấu xí, là năm Thẩm Vũ Tình bốn tuổi nghịch ngợm, nhảy nhót trên giường, suýt chút nữa thì ngã vào chiếc lò điện đang nóng đỏ.



Tôi lao nhanh tới, đẩy con bé ra.



Nhưng tôi lại không đứng vững ngã xuống, mặt đập mạnh vào những sợi dây mayso đang cháy.



Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên được tiếng thịt cháy xèo xèo, còn có cả cơn đau thấu tim gan.



Tôi bị hủy dung rồi.



Sau đó Thẩm Cẩm Thành gần như không còn chạm vào tôi nữa, có một lần hắn uống say bí tỉ rồi đòi "sinh hoạt".



Nhìn thấy mặt tôi, hắn nôn mửa.



Tôi giả vờ không hiểu, tự lừa dối mình rằng hắn say quá mà thôi.



Nhưng hắn lại nói thẳng ra: "Anh nôn không phải vì mặt em, em đừng có mà nghĩ nhiều."



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tri Ý

Số ký tự: 0