Chương 2
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
4
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, lòng tôi lại trào dâng hận ý.
Thẩm Cẩm Thành phát hiện ra sự khác thường của tôi, ghé lại gần ân cần hỏi: "Xuân Diễm sao thế?"
Tôi sờ lên khuôn mặt láng mịn của mình, giả bộ buồn bã: "Hôm nay em gặp hàng xóm cũ, họ nói ba em gánh nước tưới rau bị ngã, eo bị trẹo rồi, em muốn về nhà xem sao."
Thẩm Cẩm Thành buột miệng: "Em về rồi, Vũ Tình thì sao?"
Anh ta ý thức được lời này không ổn, vội cười xòa: "Dù em về cũng chẳng giúp được gì mà, hay là để anh gửi chút tiền về cho ba em nhé? Năm nay anh còn phải trông lớp cuối cấp, hai ngày nữa trường đã khai giảng sớm rồi, anh bận lắm."
Tôi kiên quyết nói: "Em nhất định phải về. Nếu không được thì em mang Vũ Tình theo cùng."
Thẩm Cẩm Thành tỏ vẻ không vui: "Như thế sao được, con bé mới tí tuổi, sao có thể chen chúc trên xe khách đường dài!"
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, cả hai đều im lặng không nói gì.
Đúng lúc này, Bạch Hà Chi rụt rè lên tiếng: "Hay là, việc này cứ giao cho em. Ban ngày em giúp sư mẫu trông bé, đợi thầy tan làm về thì em lại giao bé cho thầy."
Chưa đợi Thẩm Cẩm Thành mở miệng, tôi đã vội vàng rơm rớm nước mắt nhìn Bạch Hà Chi: "Vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Bạch, chị phải cảm ơn em thế nào đây."
Bạch Hà Chi mím môi cười: "Thầy, sư mẫu đã giúp đỡ em rất nhiều trong học tập và cuộc sống, đây là việc em nên làm."
Vẻ hưng phấn của Thẩm Cẩm Thành gần như muốn trào ra khỏi mắt, nhưng vẫn cố tình giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi: "Em tranh thủ về rồi lại lên nhé, Tiểu Bạch sắp phải lên Bắc Kinh rồi, dạo này còn phải chuẩn bị đủ thứ giấy tờ với hành lý nữa, chúng ta không tiện làm phiền em ấy nhiều."
"Em biết rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi đáp lời.
Trong bóng tối, tôi lấy chiếc gương gấp hai mặt nhỏ ra, soi xuống gầm bàn.
Ha.
Lúc này Bạch Hà Chi đã cởi đôi giày vải của cô ta ra, chân trần, lén lút cọ vào hạ bộ của Thẩm Cẩm Thành.
Yết hầu Thẩm Cẩm Thành khẽ động, mặt đỏ bừng, uống rượu hết chén này đến chén khác, cười hề hề nói: "Rượu này mạnh thật đấy, mới uống có tí mà đã đỏ hết cả mặt rồi."
Ha, đôi cẩu nam nữ này!
5
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm thu dọn hành lý.
Đợi Bạch Hà Chi đến, tôi mới ra khỏi nhà.
Thẩm Cẩm Thành đích thân mua vé cho tôi, tiễn tôi lên xe khách đường dài.
Tôi vẫy tay tạm biệt anh ta.
Đợi xe chạy ra khỏi thành phố, tôi lập tức xuống xe, đi bộ quay trở lại thành phố, thẳng tiến đến tiệm ảnh ở phía tây thành phố.
"Ông chủ, chỗ mình có máy quay phim không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông chủ cười hỏi: "Cô bé, cháu định quay phim đám cưới à?"
Tôi lắc đầu, tôi định quay lại chút "tư liệu nóng mắt".
Nói suông không có bằng chứng, tôi muốn cho cả trường học, cơ quan của đôi cẩu nam nữ này biết bọn chúng đã làm ra chuyện gì!
Ai ngờ ông chủ lại nói, máy quay phim đã cho người ta mượn rồi, phải hai ba ngày nữa mới về.
Hỏi tôi có thể đợi được không?
Tôi nhíu mày, đợi thì có thể đợi, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chuyện!
Kiếp trước vào thời điểm này, có một người đàn ông trẻ tuổi từ Hồng Kông đến đã chặn tôi ngoài đường, nói dáng vẻ của tôi không tệ, có muốn thử đóng phim không?
Anh ta nói mình sẽ rời khỏi đây vào ngày 22 tháng 8, nếu tôi có ý định thì có thể đến khách sạn Kim Đình để phỏng vấn.
Về nhà tôi đã kể chuyện này cho Thẩm Cẩm Thành nghe.
Thẩm Cẩm Thành nói tôi chỉ là một nhân viên phục vụ tốt nghiệp cấp hai, không có văn hóa, lại thêm vẻ quê mùa.
Chuyện tốt thế này, sao có thể đến lượt tôi được.
Anh ta nói người kia chắc chắn là lừa tiền gạt tình, không cho tôi đi, bảo tôi cứ yên tâm ở nhà trông con.
Lúc đó tôi còn quá trẻ, lại ngây ngốc cho rằng anh ta yêu tôi, nghĩ cho tôi.
Nhiều năm sau, tôi đã nhìn thấy người đàn ông Hồng Kông kia trên tivi.
Đạo diễn nổi tiếng Lục Tuyển Vinh, xuất thân là diễn viên, hai lần đoạt giải Ảnh đế, đã đào tạo ra vô số ngôi sao lớn.
Bắt tại trận Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi ngoại tình đương nhiên quan trọng, nhưng cơ hội phỏng vấn này còn quan trọng hơn.
Vậy nên lần này,
Tôi nhất định phải đi, dù thế nào cũng phải đi.
6
Tôi bắt xe buýt, hướng về khách sạn.
Xuống xe, từ xa tôi đã thấy trước cửa khách sạn đậu một chiếc xe con màu đen bóng loáng, trông rất sang trọng.
Từ trong khách sạn có mấy người đi ra, cả nam lẫn nữ, ăn mặc rất sành điệu, tay kéo vali hành lý.
Người đàn ông đi đầu dáng người cao lớn, mặc sơ mi trắng quần jean, đeo kính râm, càng thêm phần phong độ, tuấn tú.
Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta, Lục Tuyển Vinh!
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, lòng tôi lại trào dâng hận ý.
Thẩm Cẩm Thành phát hiện ra sự khác thường của tôi, ghé lại gần ân cần hỏi: "Xuân Diễm sao thế?"
Tôi sờ lên khuôn mặt láng mịn của mình, giả bộ buồn bã: "Hôm nay em gặp hàng xóm cũ, họ nói ba em gánh nước tưới rau bị ngã, eo bị trẹo rồi, em muốn về nhà xem sao."
Thẩm Cẩm Thành buột miệng: "Em về rồi, Vũ Tình thì sao?"
Anh ta ý thức được lời này không ổn, vội cười xòa: "Dù em về cũng chẳng giúp được gì mà, hay là để anh gửi chút tiền về cho ba em nhé? Năm nay anh còn phải trông lớp cuối cấp, hai ngày nữa trường đã khai giảng sớm rồi, anh bận lắm."
Tôi kiên quyết nói: "Em nhất định phải về. Nếu không được thì em mang Vũ Tình theo cùng."
Thẩm Cẩm Thành tỏ vẻ không vui: "Như thế sao được, con bé mới tí tuổi, sao có thể chen chúc trên xe khách đường dài!"
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, cả hai đều im lặng không nói gì.
Đúng lúc này, Bạch Hà Chi rụt rè lên tiếng: "Hay là, việc này cứ giao cho em. Ban ngày em giúp sư mẫu trông bé, đợi thầy tan làm về thì em lại giao bé cho thầy."
Chưa đợi Thẩm Cẩm Thành mở miệng, tôi đã vội vàng rơm rớm nước mắt nhìn Bạch Hà Chi: "Vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Bạch, chị phải cảm ơn em thế nào đây."
Bạch Hà Chi mím môi cười: "Thầy, sư mẫu đã giúp đỡ em rất nhiều trong học tập và cuộc sống, đây là việc em nên làm."
Vẻ hưng phấn của Thẩm Cẩm Thành gần như muốn trào ra khỏi mắt, nhưng vẫn cố tình giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi: "Em tranh thủ về rồi lại lên nhé, Tiểu Bạch sắp phải lên Bắc Kinh rồi, dạo này còn phải chuẩn bị đủ thứ giấy tờ với hành lý nữa, chúng ta không tiện làm phiền em ấy nhiều."
"Em biết rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi đáp lời.
Trong bóng tối, tôi lấy chiếc gương gấp hai mặt nhỏ ra, soi xuống gầm bàn.
Ha.
Lúc này Bạch Hà Chi đã cởi đôi giày vải của cô ta ra, chân trần, lén lút cọ vào hạ bộ của Thẩm Cẩm Thành.
Yết hầu Thẩm Cẩm Thành khẽ động, mặt đỏ bừng, uống rượu hết chén này đến chén khác, cười hề hề nói: "Rượu này mạnh thật đấy, mới uống có tí mà đã đỏ hết cả mặt rồi."
Ha, đôi cẩu nam nữ này!
5
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm thu dọn hành lý.
Đợi Bạch Hà Chi đến, tôi mới ra khỏi nhà.
Thẩm Cẩm Thành đích thân mua vé cho tôi, tiễn tôi lên xe khách đường dài.
Tôi vẫy tay tạm biệt anh ta.
Đợi xe chạy ra khỏi thành phố, tôi lập tức xuống xe, đi bộ quay trở lại thành phố, thẳng tiến đến tiệm ảnh ở phía tây thành phố.
"Ông chủ, chỗ mình có máy quay phim không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông chủ cười hỏi: "Cô bé, cháu định quay phim đám cưới à?"
Tôi lắc đầu, tôi định quay lại chút "tư liệu nóng mắt".
Nói suông không có bằng chứng, tôi muốn cho cả trường học, cơ quan của đôi cẩu nam nữ này biết bọn chúng đã làm ra chuyện gì!
Ai ngờ ông chủ lại nói, máy quay phim đã cho người ta mượn rồi, phải hai ba ngày nữa mới về.
Hỏi tôi có thể đợi được không?
Tôi nhíu mày, đợi thì có thể đợi, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chuyện!
Kiếp trước vào thời điểm này, có một người đàn ông trẻ tuổi từ Hồng Kông đến đã chặn tôi ngoài đường, nói dáng vẻ của tôi không tệ, có muốn thử đóng phim không?
Anh ta nói mình sẽ rời khỏi đây vào ngày 22 tháng 8, nếu tôi có ý định thì có thể đến khách sạn Kim Đình để phỏng vấn.
Về nhà tôi đã kể chuyện này cho Thẩm Cẩm Thành nghe.
Thẩm Cẩm Thành nói tôi chỉ là một nhân viên phục vụ tốt nghiệp cấp hai, không có văn hóa, lại thêm vẻ quê mùa.
Chuyện tốt thế này, sao có thể đến lượt tôi được.
Anh ta nói người kia chắc chắn là lừa tiền gạt tình, không cho tôi đi, bảo tôi cứ yên tâm ở nhà trông con.
Lúc đó tôi còn quá trẻ, lại ngây ngốc cho rằng anh ta yêu tôi, nghĩ cho tôi.
Nhiều năm sau, tôi đã nhìn thấy người đàn ông Hồng Kông kia trên tivi.
Đạo diễn nổi tiếng Lục Tuyển Vinh, xuất thân là diễn viên, hai lần đoạt giải Ảnh đế, đã đào tạo ra vô số ngôi sao lớn.
Bắt tại trận Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi ngoại tình đương nhiên quan trọng, nhưng cơ hội phỏng vấn này còn quan trọng hơn.
Vậy nên lần này,
Tôi nhất định phải đi, dù thế nào cũng phải đi.
6
Tôi bắt xe buýt, hướng về khách sạn.
Xuống xe, từ xa tôi đã thấy trước cửa khách sạn đậu một chiếc xe con màu đen bóng loáng, trông rất sang trọng.
Từ trong khách sạn có mấy người đi ra, cả nam lẫn nữ, ăn mặc rất sành điệu, tay kéo vali hành lý.
Người đàn ông đi đầu dáng người cao lớn, mặc sơ mi trắng quần jean, đeo kính râm, càng thêm phần phong độ, tuấn tú.
Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta, Lục Tuyển Vinh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro