Chương 3
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
Đúng lúc này, Lục Tuyển Vinh bắt tay một người đàn ông trung niên, rồi xoay người lên xe.
"Đạo diễn!"
Tôi vội vàng kêu lên một tiếng, bước nhanh về phía đó.
Ai ngờ không cẩn thận, lại va phải một chiếc xe ba gác chở nước thải.
Trong khoảnh khắc ngã xuống, thứ nước thải nhớp nháp, tanh tưởi đổ ập lên người tôi.
Tôi chẳng kịp để ý đến đau đớn, vội vàng bò dậy tập tễnh bước về phía người đàn ông kia: "Đạo diễn Lục, xin chờ một chút."
Lục Tuyển Vinh dùng ngón trỏ bịt mũi, lùi lại mấy bước, nhíu mày hỏi: "Cô là ai?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi không dám tiến lại gần, vội nói: "Ngài quên rồi sao? Trước đó ngài đã gặp tôi ngoài đường, nói dáng vẻ của tôi không tệ, hẹn tôi ngày 22 đến đây phỏng vấn đó ạ."
Lục Tuyển Vinh tháo kính râm xuống.
Đó là một gương mặt lai đẹp trai, anh ta đánh giá tôi một lượt, bật cười, dùng tiếng phổ thông chưa được lưu loát lắm nói:
"Nhớ ra rồi, đúng là có chuyện đó."
Trong lòng tôi mừng rỡ khôn xiết, vừa định tiến lên.
Ai ngờ, Lục Tuyển Vinh bỗng nói: "Nhưng mà, tôi hẹn cô là ngày 21, vậy nên, là cô đã lỡ hẹn rồi. Tôi rất ghét những người không đúng giờ, rất thiếu chuyên nghiệp, cô có thể đi được rồi."
Tôi sững người.
Cách nhau gần ba mươi năm, tôi nhớ là có chuyện đạo diễn Hồng Kông phỏng vấn, nhưng quả thực không nhớ rõ thời gian cụ thể.
Cơ hội đổi đời chỉ có một lần, tôi không thể bỏ cuộc.
Tôi bước lên một bước, nắm lấy cánh tay Lục Tuyển Vinh, vội vàng khóc lóc: "Xin lỗi đạo diễn, nhà tôi xảy ra chuyện không hay, nên là tôi…"
Lục Tuyển Vinh chán ghét hất tay tôi ra: "Đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Tôi dứt khoát quỳ xuống đất, đầu cúi rạp như giã tỏi: "Xin ngài, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi."
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ rằng tôi lại có thể thấp hèn đến vậy.
Lục Tuyển Vinh vẫn không hề mủi lòng, lạnh lùng nói: "Cô làm vậy vô ích thôi."
"Không ngại nói cho cô biết, vai diễn tôi muốn chọn là một cô gái bản địa Tây Thành, biết chơi piano, tươi sáng hồn nhiên. Dáng vẻ của cô tuy rằng gần giống, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ánh sáng nào, quá u uất, giống như ánh mắt của một người phụ nữ đã sống mấy chục năm, chẳng còn chút hy vọng nào vậy. Cô không phù hợp."
"Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, cô có thể đi được rồi."
Tôi ngây ngốc đứng đó.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, quả không hổ danh là đạo diễn nổi tiếng, quả nhiên quan sát tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc này, một cô gái mập mạp bên cạnh Lục Tuyển Vinh tiến lại gần, dùng tiếng Quảng Đông nhỏ giọng nói với Lục Tuyển Vinh: "A Ron, anh không thấy dáng vẻ, thần thái của cô ấy, có chút giống với nữ chính Tụng Trân sao?"
Lục Tuyển Vinh nhíu mày: "Cô bị điên à? Bao nhiêu Ảnh hậu đoạt giải đến thử vai Tụng Trân, tôi còn chưa hài lòng, cô ta thì là cái thá gì."
Cô gái mập mạp nhún vai: "Sorry, tôi chỉ nói vậy thôi, quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay anh."
Lục Tuyển Vinh đeo kính râm lên, lách người qua tôi rời đi.
Toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Phải rồi, dù có trọng sinh, thần may mắn cũng sẽ không chiếu cố đến tôi.
Bỗng nhiên, Lục Tuyển Vinh dừng bước, xoay người trở lại, nhìn tôi hồi lâu: "Để cô ta thử vai Tụng Trân xem sao."
7
Một lát sau, tôi biết cô gái vừa nãy giúp tôi nói chuyện tên là Tôn Phương, trợ lý của Lục Tuyển Vinh.
Lục Tuyển Vinh tổng cộng cho tôi mười phút, cùng với một trang kịch bản đơn giản.
Nội dung rất ít, đại khái là về một người phụ nữ trung niên tên Tụng Trân thời dân quốc, căm hận người chồng quân nhân nuôi tình nhân bên ngoài.
Anh ta không nói thêm gì với tôi về nội dung khác, việc nghiền ngẫm vai diễn và ứng biến tại chỗ, hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng thể hiện của tôi.
Không có bối cảnh, nội dung, tôi diễn thế nào đây?
Tôi không biết mà, tôi hoàn toàn chưa từng qua bất kỳ lớp đào tạo diễn xuất nào.
Trong đầu tôi thoáng qua hàng chục bộ phim truyền hình gia đình, tình cảm đã xem ở kiếp trước, tôi đã từng xem quá nhiều vai diễn phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân.
Tôi định tùy tiện bắt chước một vai nào đó.
Nhưng, bắt chước thế nào mới có thể nổi bật được?
Cuối cùng, tôi quyết định liều một phen, cứ diễn chính bản thân mình.
Tôi nhờ chị Phương giúp tôi diễn thử, đóng vai chồng tôi, không cần thoại, chỉ cần mười phút sau bước vào là được.
Buổi diễn thử bắt đầu.
Lục Tuyển Vinh ngồi trên ghế, vẫn đeo kính râm, vắt chéo chân.
Trợ lý nam bên cạnh anh ta cầm một chiếc máy quay phim cầm tay nhỏ gọn, lặng lẽ đứng bên cạnh.
"Action!"
Lục Tuyển Vinh sợ tôi không hiểu, dùng tiếng phổ thông nói lại: "Bắt đầu đi."
"Đạo diễn!"
Tôi vội vàng kêu lên một tiếng, bước nhanh về phía đó.
Ai ngờ không cẩn thận, lại va phải một chiếc xe ba gác chở nước thải.
Trong khoảnh khắc ngã xuống, thứ nước thải nhớp nháp, tanh tưởi đổ ập lên người tôi.
Tôi chẳng kịp để ý đến đau đớn, vội vàng bò dậy tập tễnh bước về phía người đàn ông kia: "Đạo diễn Lục, xin chờ một chút."
Lục Tuyển Vinh dùng ngón trỏ bịt mũi, lùi lại mấy bước, nhíu mày hỏi: "Cô là ai?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi không dám tiến lại gần, vội nói: "Ngài quên rồi sao? Trước đó ngài đã gặp tôi ngoài đường, nói dáng vẻ của tôi không tệ, hẹn tôi ngày 22 đến đây phỏng vấn đó ạ."
Lục Tuyển Vinh tháo kính râm xuống.
Đó là một gương mặt lai đẹp trai, anh ta đánh giá tôi một lượt, bật cười, dùng tiếng phổ thông chưa được lưu loát lắm nói:
"Nhớ ra rồi, đúng là có chuyện đó."
Trong lòng tôi mừng rỡ khôn xiết, vừa định tiến lên.
Ai ngờ, Lục Tuyển Vinh bỗng nói: "Nhưng mà, tôi hẹn cô là ngày 21, vậy nên, là cô đã lỡ hẹn rồi. Tôi rất ghét những người không đúng giờ, rất thiếu chuyên nghiệp, cô có thể đi được rồi."
Tôi sững người.
Cách nhau gần ba mươi năm, tôi nhớ là có chuyện đạo diễn Hồng Kông phỏng vấn, nhưng quả thực không nhớ rõ thời gian cụ thể.
Cơ hội đổi đời chỉ có một lần, tôi không thể bỏ cuộc.
Tôi bước lên một bước, nắm lấy cánh tay Lục Tuyển Vinh, vội vàng khóc lóc: "Xin lỗi đạo diễn, nhà tôi xảy ra chuyện không hay, nên là tôi…"
Lục Tuyển Vinh chán ghét hất tay tôi ra: "Đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Tôi dứt khoát quỳ xuống đất, đầu cúi rạp như giã tỏi: "Xin ngài, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi."
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ rằng tôi lại có thể thấp hèn đến vậy.
Lục Tuyển Vinh vẫn không hề mủi lòng, lạnh lùng nói: "Cô làm vậy vô ích thôi."
"Không ngại nói cho cô biết, vai diễn tôi muốn chọn là một cô gái bản địa Tây Thành, biết chơi piano, tươi sáng hồn nhiên. Dáng vẻ của cô tuy rằng gần giống, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ánh sáng nào, quá u uất, giống như ánh mắt của một người phụ nữ đã sống mấy chục năm, chẳng còn chút hy vọng nào vậy. Cô không phù hợp."
"Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, cô có thể đi được rồi."
Tôi ngây ngốc đứng đó.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, quả không hổ danh là đạo diễn nổi tiếng, quả nhiên quan sát tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc này, một cô gái mập mạp bên cạnh Lục Tuyển Vinh tiến lại gần, dùng tiếng Quảng Đông nhỏ giọng nói với Lục Tuyển Vinh: "A Ron, anh không thấy dáng vẻ, thần thái của cô ấy, có chút giống với nữ chính Tụng Trân sao?"
Lục Tuyển Vinh nhíu mày: "Cô bị điên à? Bao nhiêu Ảnh hậu đoạt giải đến thử vai Tụng Trân, tôi còn chưa hài lòng, cô ta thì là cái thá gì."
Cô gái mập mạp nhún vai: "Sorry, tôi chỉ nói vậy thôi, quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay anh."
Lục Tuyển Vinh đeo kính râm lên, lách người qua tôi rời đi.
Toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Phải rồi, dù có trọng sinh, thần may mắn cũng sẽ không chiếu cố đến tôi.
Bỗng nhiên, Lục Tuyển Vinh dừng bước, xoay người trở lại, nhìn tôi hồi lâu: "Để cô ta thử vai Tụng Trân xem sao."
7
Một lát sau, tôi biết cô gái vừa nãy giúp tôi nói chuyện tên là Tôn Phương, trợ lý của Lục Tuyển Vinh.
Lục Tuyển Vinh tổng cộng cho tôi mười phút, cùng với một trang kịch bản đơn giản.
Nội dung rất ít, đại khái là về một người phụ nữ trung niên tên Tụng Trân thời dân quốc, căm hận người chồng quân nhân nuôi tình nhân bên ngoài.
Anh ta không nói thêm gì với tôi về nội dung khác, việc nghiền ngẫm vai diễn và ứng biến tại chỗ, hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng thể hiện của tôi.
Không có bối cảnh, nội dung, tôi diễn thế nào đây?
Tôi không biết mà, tôi hoàn toàn chưa từng qua bất kỳ lớp đào tạo diễn xuất nào.
Trong đầu tôi thoáng qua hàng chục bộ phim truyền hình gia đình, tình cảm đã xem ở kiếp trước, tôi đã từng xem quá nhiều vai diễn phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân.
Tôi định tùy tiện bắt chước một vai nào đó.
Nhưng, bắt chước thế nào mới có thể nổi bật được?
Cuối cùng, tôi quyết định liều một phen, cứ diễn chính bản thân mình.
Tôi nhờ chị Phương giúp tôi diễn thử, đóng vai chồng tôi, không cần thoại, chỉ cần mười phút sau bước vào là được.
Buổi diễn thử bắt đầu.
Lục Tuyển Vinh ngồi trên ghế, vẫn đeo kính râm, vắt chéo chân.
Trợ lý nam bên cạnh anh ta cầm một chiếc máy quay phim cầm tay nhỏ gọn, lặng lẽ đứng bên cạnh.
"Action!"
Lục Tuyển Vinh sợ tôi không hiểu, dùng tiếng phổ thông nói lại: "Bắt đầu đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro