Chương 4
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
Tim tôi khẽ hẫng một nhịp, căng thẳng vô cùng.
Tôi tưởng tượng rằng, Thẩm Cẩm Thành lại một lần nữa đi tìm Bạch Hà Chi rồi.
Anh ta đã thuê nhà cho Bạch Hà Chi ở bên ngoài, hai người chính thức sống chung với nhau.
Anh ta thông báo với tôi, nếu tôi không đồng ý ly hôn, anh ta sẽ kiện tôi ra tòa.
Tay tôi run rẩy, nhấc điện thoại bàn trong khách sạn lên liên tục bấm số, rồi lại cúp máy, tiếp tục bấm.
Không gọi được, tôi ném mạnh điện thoại xuống đất.
Ngay sau đó, tôi lại đập phá cốc chén, bàn ghế trong phòng, như thể phát điên rồi vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi muốn c.ắ.t c.ổ tay, muốn xem xem nếu tôi c.h.ế.t đi, liệu hắn có hối hận đau lòng không.
Mảnh vỡ thủy tinh kề lên cổ tay, tôi lại không dám cứa xuống.
Sau đó, tôi quét dọn mảnh vỡ, dựng bàn ghế lên, lặng lẽ thu dọn căn phòng sạch sẽ, im lặng không nói một lời ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Đúng lúc này, "người chồng" của tôi bước vào.
"Tôi về rồi." Chị Phương làm động tác đổi giày.
Tôi không nói gì, không chất vấn anh ta rốt cuộc đã đi đâu.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.
Chị Phương dường như bị tôi nhìn đến phát sợ: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tôi nghiến răng đến muốn vỡ vụn, không nói, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào "người chồng" đối diện.
Những năm qua, tôi đã vì Thẩm Cẩm Thành mà hy sinh biết bao nhiêu.
Mẹ hắn bị liệt giường, tôi hầu hạ cơm bưng nước rót, cho đến khi bà cụ qua đời.
Tôi nuôi nấng Thẩm Vũ Tình suốt hai mươi bảy năm.
Tôi ba bữa cơm nước chăm sóc hắn, ân cần chu đáo đến từng li từng tí.
Không có công lao cũng có khổ lao, hắn dựa vào cái gì mà không cần tôi nữa?
Đây là cuộc hôn nhân của tôi, là nhà của tôi, là chồng của tôi.
Tôi c.h.ế.t cũng không nhường cho Bạch Hà Chi!
Tôi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy: "Ăn cơm thôi, tối nay ăn mì."
Quá trình quay phim dừng lại, buổi thử vai kết thúc.
Lục Tuyển Vinh hồi lâu không lên tiếng.
Anh ta bỗng hỏi tôi: "Cô Hứa, có phải cô đã từng chịu tổn thương trong tình cảm rồi không? Hay là cô đã từng bị ai đó giày vò?"
Phải.
Tôi đã ở trong cuộc hôn nhân đầy dối trá này, bị hắn ta thờ ơ, lừa dối gần ba mươi năm!
Tôi lắc đầu, bịa chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không hề. Tôi chỉ đang nhập vai Tào Thất Xảo trong tác phẩm Kim Tỏa Ký. Tào Thất Xảo là hình mẫu phụ nữ bị giam cầm trong hôn nhân thời xưa, kìm nén tình dục, bị cuộc đời vùi dập, cuối cùng gần như biến thái. Tôi dựa vào nhân vật này để ứng biến tại chỗ."
Lục Tuyển Vinh nhìn tôi, trầm ngâm vài giây: "Cô Hứa, cô có muốn ký hợp đồng với tôi không?"
Tôi cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình đang dần ấm lên: "Có chứ!"
Lục Tuyển Vinh bật cười: "Cô Hứa quả là người quyết đoán. Đến Hồng Kông, cô không ngại chứ?"
Tôi gật đầu: "Không ngại, nhưng tôi cần mượn anh một thứ."
Tôi chỉ tay vào chiếc máy quay phim trong tay trợ lý nam.
8
Đêm đã khuya.
Tôi bước nhanh về nhà.
Lục Tuyển Vinh đi bên cạnh, vẻ mặt bất mãn: "Tôi chắc chắn là phát điên rồi, nửa đêm nửa hôm đi bắt gian với cô, còn quay cả cái thứ dơ bẩn này."
Tôi ngại ngùng nhìn anh, liên tục cúi đầu: "Thật sự là làm phiền anh quá rồi."
Lục Tuyển Vinh nhăn nhó, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ly hôn quách cho xong, bày vẽ rắc rối làm gì."
Tôi cụp mắt.
Ly hôn? Đâu dễ vậy.
Tôi phải khiến bọn họ cả đời này không thể nào rũ bỏ được nỗi đau và sự nhục nhã này.
Tôi mở khóa cửa chính, nhẹ nhàng bước vào nhà.
Khu nhà nhỏ này có hai hộ gia đình, vừa khéo, nhà hàng xóm lại mới về quê.
Tôi đi đến trước cửa nhà mình.
Trong nhà không bật đèn, nhưng lại phát ra tiếng giường kẽo kẹt dữ dội, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc nhẹ của đàn ông.
Lúc này, Lục Tuyển Vinh ghé sát tai tôi, giọng điệu trêu chọc: "Chồng cô sung sức thật đấy."
Tôi lườm anh một cái, hít sâu một hơi, rồi đạp mạnh chân vào cửa.
Trong nháy mắt, bên trong truyền ra tiếng thét thất thanh của người phụ nữ vì giật mình.
Tôi nhanh tay tìm được sợi dây đèn bên cạnh cửa, kéo mạnh, căn phòng bừng sáng.
Trước mắt tôi là hai thân thể trần trụi trắng hếu, vẫn còn quấn lấy nhau.
Bạch Hà Chi hệt như con thỏ non bị kinh sợ, vội vàng che ngực, núp sau lưng Thẩm Cẩm Thành.
Còn Thẩm Cẩm Thành khi thấy tôi, kinh hãi đến trợn tròn mắt, vội vàng rút khỏi người Bạch Hà Chi.
Hắn vội vàng kéo tấm chăn mỏng, che chắn cho ả tình nhân trần như nhộng bên cạnh.
"Xuân, Xuân Diễm, em, em không phải là…?"
Tôi tưởng tượng rằng, Thẩm Cẩm Thành lại một lần nữa đi tìm Bạch Hà Chi rồi.
Anh ta đã thuê nhà cho Bạch Hà Chi ở bên ngoài, hai người chính thức sống chung với nhau.
Anh ta thông báo với tôi, nếu tôi không đồng ý ly hôn, anh ta sẽ kiện tôi ra tòa.
Tay tôi run rẩy, nhấc điện thoại bàn trong khách sạn lên liên tục bấm số, rồi lại cúp máy, tiếp tục bấm.
Không gọi được, tôi ném mạnh điện thoại xuống đất.
Ngay sau đó, tôi lại đập phá cốc chén, bàn ghế trong phòng, như thể phát điên rồi vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi muốn c.ắ.t c.ổ tay, muốn xem xem nếu tôi c.h.ế.t đi, liệu hắn có hối hận đau lòng không.
Mảnh vỡ thủy tinh kề lên cổ tay, tôi lại không dám cứa xuống.
Sau đó, tôi quét dọn mảnh vỡ, dựng bàn ghế lên, lặng lẽ thu dọn căn phòng sạch sẽ, im lặng không nói một lời ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Đúng lúc này, "người chồng" của tôi bước vào.
"Tôi về rồi." Chị Phương làm động tác đổi giày.
Tôi không nói gì, không chất vấn anh ta rốt cuộc đã đi đâu.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.
Chị Phương dường như bị tôi nhìn đến phát sợ: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tôi nghiến răng đến muốn vỡ vụn, không nói, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào "người chồng" đối diện.
Những năm qua, tôi đã vì Thẩm Cẩm Thành mà hy sinh biết bao nhiêu.
Mẹ hắn bị liệt giường, tôi hầu hạ cơm bưng nước rót, cho đến khi bà cụ qua đời.
Tôi nuôi nấng Thẩm Vũ Tình suốt hai mươi bảy năm.
Tôi ba bữa cơm nước chăm sóc hắn, ân cần chu đáo đến từng li từng tí.
Không có công lao cũng có khổ lao, hắn dựa vào cái gì mà không cần tôi nữa?
Đây là cuộc hôn nhân của tôi, là nhà của tôi, là chồng của tôi.
Tôi c.h.ế.t cũng không nhường cho Bạch Hà Chi!
Tôi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy: "Ăn cơm thôi, tối nay ăn mì."
Quá trình quay phim dừng lại, buổi thử vai kết thúc.
Lục Tuyển Vinh hồi lâu không lên tiếng.
Anh ta bỗng hỏi tôi: "Cô Hứa, có phải cô đã từng chịu tổn thương trong tình cảm rồi không? Hay là cô đã từng bị ai đó giày vò?"
Phải.
Tôi đã ở trong cuộc hôn nhân đầy dối trá này, bị hắn ta thờ ơ, lừa dối gần ba mươi năm!
Tôi lắc đầu, bịa chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không hề. Tôi chỉ đang nhập vai Tào Thất Xảo trong tác phẩm Kim Tỏa Ký. Tào Thất Xảo là hình mẫu phụ nữ bị giam cầm trong hôn nhân thời xưa, kìm nén tình dục, bị cuộc đời vùi dập, cuối cùng gần như biến thái. Tôi dựa vào nhân vật này để ứng biến tại chỗ."
Lục Tuyển Vinh nhìn tôi, trầm ngâm vài giây: "Cô Hứa, cô có muốn ký hợp đồng với tôi không?"
Tôi cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình đang dần ấm lên: "Có chứ!"
Lục Tuyển Vinh bật cười: "Cô Hứa quả là người quyết đoán. Đến Hồng Kông, cô không ngại chứ?"
Tôi gật đầu: "Không ngại, nhưng tôi cần mượn anh một thứ."
Tôi chỉ tay vào chiếc máy quay phim trong tay trợ lý nam.
8
Đêm đã khuya.
Tôi bước nhanh về nhà.
Lục Tuyển Vinh đi bên cạnh, vẻ mặt bất mãn: "Tôi chắc chắn là phát điên rồi, nửa đêm nửa hôm đi bắt gian với cô, còn quay cả cái thứ dơ bẩn này."
Tôi ngại ngùng nhìn anh, liên tục cúi đầu: "Thật sự là làm phiền anh quá rồi."
Lục Tuyển Vinh nhăn nhó, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ly hôn quách cho xong, bày vẽ rắc rối làm gì."
Tôi cụp mắt.
Ly hôn? Đâu dễ vậy.
Tôi phải khiến bọn họ cả đời này không thể nào rũ bỏ được nỗi đau và sự nhục nhã này.
Tôi mở khóa cửa chính, nhẹ nhàng bước vào nhà.
Khu nhà nhỏ này có hai hộ gia đình, vừa khéo, nhà hàng xóm lại mới về quê.
Tôi đi đến trước cửa nhà mình.
Trong nhà không bật đèn, nhưng lại phát ra tiếng giường kẽo kẹt dữ dội, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc nhẹ của đàn ông.
Lúc này, Lục Tuyển Vinh ghé sát tai tôi, giọng điệu trêu chọc: "Chồng cô sung sức thật đấy."
Tôi lườm anh một cái, hít sâu một hơi, rồi đạp mạnh chân vào cửa.
Trong nháy mắt, bên trong truyền ra tiếng thét thất thanh của người phụ nữ vì giật mình.
Tôi nhanh tay tìm được sợi dây đèn bên cạnh cửa, kéo mạnh, căn phòng bừng sáng.
Trước mắt tôi là hai thân thể trần trụi trắng hếu, vẫn còn quấn lấy nhau.
Bạch Hà Chi hệt như con thỏ non bị kinh sợ, vội vàng che ngực, núp sau lưng Thẩm Cẩm Thành.
Còn Thẩm Cẩm Thành khi thấy tôi, kinh hãi đến trợn tròn mắt, vội vàng rút khỏi người Bạch Hà Chi.
Hắn vội vàng kéo tấm chăn mỏng, che chắn cho ả tình nhân trần như nhộng bên cạnh.
"Xuân, Xuân Diễm, em, em không phải là…?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro