Hứa Tri Ý

Chương 23

TAM THỐN NGUYỆT QUANG

2025-03-13 08:45:55

Cuối cùng cũng vượt qua vòng vây trùng trùng, lên xe về khách sạn đã đặt trước.



Kiều Y vừa vào phòng, đã lười biếng nằm vật ra giường, bĩu môi oán trách: “Sẽ không bao giờ đi chung với đại minh tinh nữa đâu, chân con suýt nữa bị người ta giẫm gãy rồi.”



Mười một năm trôi qua, năm nay Kiều Y đã mười lăm tuổi rồi, vóc dáng còn cao hơn cả tôi, lớn lên da trắng dáng xinh, giống hệt ba cô bé.



Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Đã sớm bảo con rồi, đừng có đi làm bóng đèn, cứ mặt dày mày dạn đòi đi theo cho bằng được!”



Người đàn ông lên tiếng là một anh chàng đẹp trai người Anh, dáng người cao lớn vạm vỡ, cơ bụng rắn chắc.



Đừng hỏi vì sao tôi biết, bởi vì anh ta là bạn trai mới của tôi.



Anh ta tên là Dylan, xét theo vai vế, tính ra là cậu của Lục Kiều Y, tuổi nhỏ, vai vế lớn.



Hai tháng trước tôi cùng Kiều Y đến Anh thăm mẹ cô bé, đã gặp Dylan.



Cậu Dylan này vừa gặp đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, tối hôm đó đã đòi số điện thoại của tôi, hẹn tôi ra ngoài dùng bữa.



Chúng tôi nhanh chóng ở bên nhau, mọi mặt đều rất hòa hợp, siêu vui vẻ.



Nhưng Kiều Y lại có ác cảm rất lớn với Dylan, cô bé cho rằng trở ngại lớn nhất của ba cô bé trên con đường theo đuổi lại tôi, chính là cậu út trẻ tuổi đẹp trai này.



Dylan kéo hành lý vào, khẽ đá chân Kiều Y một cái: “Cậu đặt vé máy bay cho con, con về Hồng Kông đi, ba già của con thất tình chịu đả kích rồi, bây giờ đòi kết hôn chớp nhoáng với một cô người mẫu quen chưa được một tuần, không phải trò cười cho thiên hạ sao. Con còn không mau nhanh chóng đi ngăn cản đi? Lát nữa chờ dì kế của con sinh con trai, coi chừng giành gia sản với con đấy.”



“Cậu không nói chuyện, có ai bảo cậu bị câm đâu.”



Kiều Y từ trên giường bật dậy, hùng hổ tranh cãi với Dylan: “Không phải tại cậu, thì Tri Ý đã sớm là mẹ con rồi.”



Dylan cố ý ôm lấy tôi, hôn mạnh lên mặt tôi một cái: “Cô ấy mới hơn ba mươi tuổi, con ngại gọi mẹ thì thôi đi, cô ấy còn ngại nhận nữa đó. Nhớ cho kỹ, Tri Ý không phải mẹ con, là mợ út của con.”



Tôi lắc đầu cười cười, cãi nhau đi, cãi nhau đi.



Không quản được, thật sự không quản được.



Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa phòng đi vào.



“Chị Diễm, có một người đàn ông tên là Thẩm Cẩm Thành tìm đến khách sạn, anh ta dẫn theo cả con gái, nói là người thân của chị, muốn gặp chị.”



Tim tôi chợt hẫng một nhịp.



Thẩm Cẩm Thành?



Đúng là nhiều năm rồi không gặp lại.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mời anh ta lên đây, gọi cả vệ sĩ đến nữa.”



42



Trước khi cha con Thẩm Cẩm Thành vào, vệ sĩ đã kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân bọn họ, phòng ngừa bọn họ giấu dao, thuốc độc và thiết bị nghe lén, quay lén.



Nhiều năm không gặp, tôi lại một lần nữa nhìn thấy đôi cha con này.



Thẩm Cẩm Thành mới hơn ba mươi, trông già hơn tuổi rất nhiều, cắt đầu đinh, đeo cặp kính dày cộp như đáy chai bia, phát tướng không ít, rụt rè sợ sệt, đâu còn chút phong thái nho nhã tuấn tú năm xưa.



Anh ta ta dắt theo một cô bé đen nhẻm gầy gò, hơn mười tuổi, dáng vẻ thanh tú, là Thẩm Vũ Tình.



Nhìn thấy gương mặt Thẩm Vũ Tình, tôi lập tức kinh ngạc.



Má trái của con bé có hai vết sẹo bỏng xấu xí…



Có lẽ vì vết sẹo này, Thẩm Vũ Tình vẫn luôn cúi gằm mặt, khi nhìn thấy Lục Kiều Y cao ráo xinh đẹp, con bé càng thêm tự ti, đến cả lưng cũng khom xuống.



“Tri Ý mommy~” Kiều Y luôn rất hiểu chuyện, cô bé biết chuyện quá khứ của tôi, biết rõ đôi cha con trước mắt là ai, thế là vừa cười vừa hỏi tôi: “Dì và chú này có chuyện muốn nói sao? Vậy con dẫn em gái nhỏ này ra ngoài chơi nhé.”



Tôi chợt nhớ tới chuyện kiếp trước.



Thẩm Vũ Tình cùng mẹ ruột của con bé đối phó với tôi, thậm chí trước khi tôi lâm chung, còn hỏi Thẩm Cẩm Thành là tôi rốt cuộc đến bao giờ mới chết, để tiện cho ba nó sớm ngày cưới mẹ ruột của nó về.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi không tin được Thẩm Vũ Tình này, tôi tuyệt đối không thể để Kiều Y chịu bất cứ tổn thương nào.



“Không cần đâu.” Tôi quay đầu nói với Dylan: “Anh và Kiều Y hai người ra ngoài đi dạo đi, đừng dẫn theo ai khác.”





Dylan trông cái mặt đào hoa phong lưu vậy thôi chứ thật ra rất ngây ngô và chung tình, lại còn nghe lời tôi răm rắp nữa chứ. Anh gật đầu ngay tắp lự: “Được thôi, vậy mọi người cứ nói chuyện đi nhé.”



Nói rồi, Dylan kéo tay Kiều Y đi ra ngoài, lúc ngang cửa còn lịch thiệp mỉm cười với Thẩm Cẩm Thành: “Chú à, xin phép cho cháu qua.”



Tôi ôm trán: “Người ta hơn anh có mấy tuổi, kêu bằng anh là được rồi.”



“À, xin lỗi.”



Dylan ngại ngùng nhún vai, cười nói: “Vậy xin phép anh lớn cho em qua.”



Thẩm Cẩm Thành ngượng chín cả mặt, vội vàng dán người vào tường, nhường đường đi.



Đợi dượng cháu đi khỏi, tôi làm động tác mời với Thẩm Cẩm Thành: “Mời ngồi.”



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tri Ý

Số ký tự: 0