Chương 22
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
Lục Tuyển Vinh lắc đầu cười: “Đúng vậy, hôm đó anh đang chuẩn bị rời khỏi Tây Thành, đột nhiên có một cô bé chạy xộc tới, liên tục gọi ‘Đạo diễn Lục đợi đã’. Kết quả cô bé ấy đụng phải xe chở nước rửa chén, cả người dính đầy thứ dơ dáy hôi hám, còn túm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông. Năm đó anh đúng là ghét bỏ c.h.ế.t đi được, nhưng đôi mắt cô bé ấy đen láy sáng ngời, khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, nhìn đi nhìn lại, thế là nhìn đến tận bây giờ, không thể nào quên được nữa.”
Tôi gắp miếng chanh trong ly nước lên ăn: “Uầy, chua quá.”
Lục Tuyển Vinh liếc xéo tôi một cái, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rót cho tôi ly nước ép trái cây.
“Mấy hôm trước Joey gọi điện thoại cho anh, nói thấy em nôn ọe, còn bảo trợ lý đi mua que thử thai nữa?”
Anh ta ta nhìn tôi đắm đuối: “Joey nhà chúng ta sắp có em trai hoặc em gái rồi sao?”
40
Tôi cầm lấy ly rượu vang đỏ của anh ta, uống một hơi cạn sạch: “Kiều Y đúng là lắm chuyện, không có thai đâu.”
Rượu vào họng, dư vị hơi đắng.
Thực ra là có thai, nhưng tôi đã bí mật xử lý rồi.
Trong mắt Lục Tuyển Vinh thoáng qua vẻ đau khổ, như có ánh lệ quang.
Anh ta đặt tay lên vai tôi, cười dịu dàng: “Em nói xem cũng lạ thật, trước đây anh chẳng hề thích trẻ con chút nào, bây giờ ngược lại lại muốn trong nhà náo nhiệt một chút. Tri Ý, hay là lát nữa chúng ta đi Iceland nghỉ phép nhé, chẳng phải em vẫn luôn muốn xem cực quang sao.”
Tôi vui vẻ đồng ý: “Được thôi, đến lúc đó em sẽ bảo Chị Phương xem lịch trình.”
Lục Tuyển Vinh ngẩn người, gượng cười: “A Phương đúng là nhân tài, hai năm nay ra ngoài làm riêng, mở công ty giải trí, làm ăn cũng ra trò ra phết, nghe nói cô ấy ký được mấy đứa nhóc tố chất không tệ?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, gắp thêm miếng rau bỏ vào miệng.
Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, mục đích khác của bữa cơm hôm nay của Lục Tuyển Vinh, chính là muốn cùng tôi ký tiếp hợp đồng.
Danh tiếng và giá trị thương mại hiện tại của tôi, đều rất cao.
Anh ta ta không nói thẳng ra, vậy thì tôi cứ giả vờ không hiểu.
“Tri Ý, cái đó…”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lục Tuyển Vinh ngồi xuống đối diện tôi: “Anh nói thẳng luôn nhé, hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn rồi, em định tính thế nào tiếp theo?”
Tôi đặt đũa xuống: “Mấy ngày nay bận quá, quên cả nói với anh. Hợp đồng hết hạn thì không ký tiếp nữa đâu, em định ký với công ty của Chị Phương.”
Lục Tuyển Vinh cụp mắt, vẻ mặt thoáng chút ảm đạm, cười hỏi: “Với vị thế của em bây giờ, đã có thể một mình gánh vác tất cả rồi, còn ký hợp đồng với công ty quản lý làm gì nữa.”
Tôi cười dịu dàng: “Ôi dào, nói là ký với Chị Phương, thực ra cũng không hẳn là ký hoàn toàn. Chủ yếu là để nâng đỡ thanh thế cho chị ấy, ủng hộ sự nghiệp của chị ấy thôi. Mấy năm nay chị ấy giúp em nhiều như vậy, coi như là báo đáp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tốt, tốt lắm.”
Lục Tuyển Vinh uống một ngụm rượu lớn, anh ta nhìn tôi chăm chú: “Anh muốn cưới em, là thật lòng, những năm này vẫn luôn yêu em, cũng là thật lòng.”
Im lặng hồi lâu.
Tôi khẽ vuốt ve đóa hồng đỏ rực như lửa: “Anh còn nhớ năm đó em đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất không? Đêm đó bầu trời đầy sao đẹp lắm, em đã ngắm cả một đêm.”
Lục Tuyển Vinh cúi đầu.
Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, không biết anh ta đang có biểu cảm gì, bi thương? Hối hận? Hay là không đành lòng?
Đều không còn quan trọng nữa rồi.
“A Ron, em đi đây.”
Tôi đứng dậy rời đi.
Khi đi đến cửa, Lục Tuyển Vinh đột nhiên gọi giật lại.
“Tri Ý, em luôn là một người phụ nữ rất tỉnh táo, vĩnh viễn biết rõ mình muốn gì. Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em, có từng yêu anh không?”
Tôi không quay đầu lại: “Đương nhiên là từng yêu rồi.”
…
41
Hai tháng sau.
Vì bộ phim mới, tôi phải ở lại Tây Thành nửa tháng.
Kiều Y nói cô bé chưa từng đến Tây Thành, cứ nằng nặc đòi đi theo, nói là muốn xem nơi tôi lớn lên, ăn hết tất cả các món ăn vặt nổi tiếng ở địa phương.
Mười một năm không quay lại, Tây Thành thay đổi rất nhiều.
Vừa xuống máy bay, đã có một đám đông fan hâm mộ vây kín đến đón.
Tôi vừa cười vừa chụp ảnh chung với họ, ký tặng cho họ, trong lúc mơ màng, tôi dường như trông thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Chỉ thoáng qua, quay đầu lại đã không thấy đâu nữa.
Tôi gắp miếng chanh trong ly nước lên ăn: “Uầy, chua quá.”
Lục Tuyển Vinh liếc xéo tôi một cái, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rót cho tôi ly nước ép trái cây.
“Mấy hôm trước Joey gọi điện thoại cho anh, nói thấy em nôn ọe, còn bảo trợ lý đi mua que thử thai nữa?”
Anh ta ta nhìn tôi đắm đuối: “Joey nhà chúng ta sắp có em trai hoặc em gái rồi sao?”
40
Tôi cầm lấy ly rượu vang đỏ của anh ta, uống một hơi cạn sạch: “Kiều Y đúng là lắm chuyện, không có thai đâu.”
Rượu vào họng, dư vị hơi đắng.
Thực ra là có thai, nhưng tôi đã bí mật xử lý rồi.
Trong mắt Lục Tuyển Vinh thoáng qua vẻ đau khổ, như có ánh lệ quang.
Anh ta đặt tay lên vai tôi, cười dịu dàng: “Em nói xem cũng lạ thật, trước đây anh chẳng hề thích trẻ con chút nào, bây giờ ngược lại lại muốn trong nhà náo nhiệt một chút. Tri Ý, hay là lát nữa chúng ta đi Iceland nghỉ phép nhé, chẳng phải em vẫn luôn muốn xem cực quang sao.”
Tôi vui vẻ đồng ý: “Được thôi, đến lúc đó em sẽ bảo Chị Phương xem lịch trình.”
Lục Tuyển Vinh ngẩn người, gượng cười: “A Phương đúng là nhân tài, hai năm nay ra ngoài làm riêng, mở công ty giải trí, làm ăn cũng ra trò ra phết, nghe nói cô ấy ký được mấy đứa nhóc tố chất không tệ?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, gắp thêm miếng rau bỏ vào miệng.
Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, mục đích khác của bữa cơm hôm nay của Lục Tuyển Vinh, chính là muốn cùng tôi ký tiếp hợp đồng.
Danh tiếng và giá trị thương mại hiện tại của tôi, đều rất cao.
Anh ta ta không nói thẳng ra, vậy thì tôi cứ giả vờ không hiểu.
“Tri Ý, cái đó…”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lục Tuyển Vinh ngồi xuống đối diện tôi: “Anh nói thẳng luôn nhé, hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn rồi, em định tính thế nào tiếp theo?”
Tôi đặt đũa xuống: “Mấy ngày nay bận quá, quên cả nói với anh. Hợp đồng hết hạn thì không ký tiếp nữa đâu, em định ký với công ty của Chị Phương.”
Lục Tuyển Vinh cụp mắt, vẻ mặt thoáng chút ảm đạm, cười hỏi: “Với vị thế của em bây giờ, đã có thể một mình gánh vác tất cả rồi, còn ký hợp đồng với công ty quản lý làm gì nữa.”
Tôi cười dịu dàng: “Ôi dào, nói là ký với Chị Phương, thực ra cũng không hẳn là ký hoàn toàn. Chủ yếu là để nâng đỡ thanh thế cho chị ấy, ủng hộ sự nghiệp của chị ấy thôi. Mấy năm nay chị ấy giúp em nhiều như vậy, coi như là báo đáp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tốt, tốt lắm.”
Lục Tuyển Vinh uống một ngụm rượu lớn, anh ta nhìn tôi chăm chú: “Anh muốn cưới em, là thật lòng, những năm này vẫn luôn yêu em, cũng là thật lòng.”
Im lặng hồi lâu.
Tôi khẽ vuốt ve đóa hồng đỏ rực như lửa: “Anh còn nhớ năm đó em đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất không? Đêm đó bầu trời đầy sao đẹp lắm, em đã ngắm cả một đêm.”
Lục Tuyển Vinh cúi đầu.
Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, không biết anh ta đang có biểu cảm gì, bi thương? Hối hận? Hay là không đành lòng?
Đều không còn quan trọng nữa rồi.
“A Ron, em đi đây.”
Tôi đứng dậy rời đi.
Khi đi đến cửa, Lục Tuyển Vinh đột nhiên gọi giật lại.
“Tri Ý, em luôn là một người phụ nữ rất tỉnh táo, vĩnh viễn biết rõ mình muốn gì. Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em, có từng yêu anh không?”
Tôi không quay đầu lại: “Đương nhiên là từng yêu rồi.”
…
41
Hai tháng sau.
Vì bộ phim mới, tôi phải ở lại Tây Thành nửa tháng.
Kiều Y nói cô bé chưa từng đến Tây Thành, cứ nằng nặc đòi đi theo, nói là muốn xem nơi tôi lớn lên, ăn hết tất cả các món ăn vặt nổi tiếng ở địa phương.
Mười một năm không quay lại, Tây Thành thay đổi rất nhiều.
Vừa xuống máy bay, đã có một đám đông fan hâm mộ vây kín đến đón.
Tôi vừa cười vừa chụp ảnh chung với họ, ký tặng cho họ, trong lúc mơ màng, tôi dường như trông thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Chỉ thoáng qua, quay đầu lại đã không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro