Chương 21
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
37
Có lẽ là để bù đắp, hoặc có lẽ là chút áy náy.
Không lâu sau, Lục Tuyển Vinh tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu, đồng thời giới thiệu cho tôi rất nhiều tài nguyên.
Tôi lại bắt đầu bận rộn.
Chủ yếu đóng phim điện ảnh, thỉnh thoảng nhận một hai bộ phim truyền hình, con đường này đi chậm, nhưng đi rất vững chắc.
Tôi kiếm được rất nhiều tiền, mua một căn nhà lớn ở Hồng Kông, đón bố mẹ qua ở cùng.
Ngoài đóng phim, tôi còn thử phát hành album ca nhạc, phản hồi cũng tàm tạm.
Mỗi khi hoàn thành một tác phẩm, tôi lại tự cho phép mình được nghỉ ngơi một thời gian.
Đi học nâng cao, đi du lịch nước ngoài.
Kiều Y luôn ở bên cạnh tôi.
Đây cũng là hợp đồng ngầm mà tôi và Lục Tuyển Vinh không ký kết, nhưng ngầm hiểu với nhau.
Trong tuổi thơ của Kiều Y, tôi đóng vai trò người mẹ, đồng hành cùng cô bé trưởng thành.
Nói ra cũng thú vị thật, Kiều Y rất ít khi đến phim trường thăm cha, nhưng lại thường xuyên quấn quýt bên cạnh tôi.
Kiều Y từng nói với tôi: “Ba con tệ quá, Tri Ý, hay là dì rời bỏ ba con đi!”
Không phải tôi chưa từng có ý nghĩ này.
Nhưng tôi hiểu rõ sự phức tạp và hiểm ác của giới giải trí, cũng biết một người phụ nữ không quyền không thế không có chỗ dựa muốn gây dựng sự nghiệp khó khăn đến mức nào.
Cho nên, tôi nguyện ý tiếp tục làm vị hôn thê hờ của Lục Tuyển Vinh.
Thực ra chúng tôi rất hòa hợp, duy trì mối quan hệ mở mà ban đầu anh ta ta đề nghị.
Ha, mở là anh ta ta đơn phương mở.
Hễ khi nào anh ta ta chán ngán cô bạn gái nào, vậy thì, tôi sẽ xuất hiện với thân phận vị hôn thê, thay anh ta giải quyết rắc rối.
Sau khi hợp đồng năm năm đầu tiên kết thúc, tôi và Lục Tuyển Vinh tiếp tục ký tiếp hợp đồng năm năm thứ hai.
38
Trong năm năm thứ hai, nhịp điệu và mục tiêu của tôi vẫn không thay đổi.
Kiều Y đã lớn, tôi cũng tăng thêm khối lượng công việc.
Ngoài việc tự mình đóng phim truyền hình, điện ảnh, tôi còn bắt đầu đầu tư.
Tôi biết sau năm 2000, phim truyền hình, điện ảnh trong nước sẽ nở rộ, vô cùng phồn thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho nên, tôi dự định chuyển trọng tâm công việc trong tương lai về trong nước.
Tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, Lục Tuyển Vinh thì lại chậm lại.
Rõ ràng nhất là, tần suất anh ta ta đổi bạn gái chậm đi, về sau thậm chí có đến hai năm không có bạn gái mới.
Danh tiếng và địa vị của anh ta ta vẫn rất cao, nhưng khó tránh khỏi đôi khi bị người ta nói là hết thời.
Anh ta ta viết riêng cho tôi một kịch bản, nhắm thẳng đến giải thưởng.
Tôi là nữ chính, ảnh đế Lâm Nghiễn Tây là nam chính.
Kết quả khi tranh giải Kim Lộc, tôi và Lâm Nghiễn Tây đều thất bại, ngược lại Lục Tuyển Vinh lại đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Điều đáng mừng hơn nữa là, tác phẩm đó cũng đoạt được mấy giải thưởng ở nước ngoài, độ nổi tiếng của tôi lại được nâng lên mấy bậc.
Sau đó phóng viên phỏng vấn, hỏi tôi và Lâm Nghiễn Tây có điều gì muốn nói với đạo diễn.
Hai chúng tôi đều cười đùa, đạo diễn Lục à, anh nợ mỗi người chúng tôi một bộ phim đấy nhé.
Sau đó, phóng viên trêu chọc Lục Tuyển Vinh: “Ý của cô Hứa Tri Ý và anh Lâm Nghiễn Tây là, tương lai họ muốn đoạt giải ảnh đế, ảnh hậu, đều phải nhờ vào đạo diễn Lục đây. Vậy đạo diễn Lục, anh có đáng tin cậy không?”
Lục Tuyển Vinh tự tin nói: “Đương nhiên là đáng tin rồi.”
Phóng viên cười hỏi: “Lời nói không có bằng chứng, anh chứng minh mình đáng tin bằng cách nào?”
Lục Tuyển Vinh quay đầu nhìn tôi: “Cưới Hứa Tri Ý, kết nghĩa với Lâm Nghiễn Tây, đều là người một nhà cả rồi, đương nhiên là đáng tin.”
Anh ta ta cười ha ha: “Đùa thôi mà.”
39
Chớp mắt, hợp đồng năm năm thứ hai của tôi và Lục Tuyển Vinh sắp hết hạn.
Anh ta ta đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn tại nhà, chính giữa bàn ăn bày một bó hoa hồng đỏ.
Là loài hoa tôi thích nhất.
Lục Tuyển Vinh đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
Tôi chống tay lên bàn, nhìn anh ta ta tất bật ngược xuôi.
Anh ta ta hơn tôi mười hai tuổi, không biết từ bao giờ, dấu vết thời gian đã hằn lên khóe mắt anh ta, nhưng không thể không nói, gã này càng lớn tuổi, ngược lại càng thêm anh tuấn.
“Nhìn gì đấy?”
Lục Tuyển Vinh bưng món tôm hùm nướng ra, vừa cười vừa hỏi.
“Nhìn anh đó chứ còn gì.” Tôi dùng ngón tay chỉ lên cằm, đánh giá anh ta: “Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần jean, năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh cũng ăn mặc như thế này.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có lẽ là để bù đắp, hoặc có lẽ là chút áy náy.
Không lâu sau, Lục Tuyển Vinh tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu, đồng thời giới thiệu cho tôi rất nhiều tài nguyên.
Tôi lại bắt đầu bận rộn.
Chủ yếu đóng phim điện ảnh, thỉnh thoảng nhận một hai bộ phim truyền hình, con đường này đi chậm, nhưng đi rất vững chắc.
Tôi kiếm được rất nhiều tiền, mua một căn nhà lớn ở Hồng Kông, đón bố mẹ qua ở cùng.
Ngoài đóng phim, tôi còn thử phát hành album ca nhạc, phản hồi cũng tàm tạm.
Mỗi khi hoàn thành một tác phẩm, tôi lại tự cho phép mình được nghỉ ngơi một thời gian.
Đi học nâng cao, đi du lịch nước ngoài.
Kiều Y luôn ở bên cạnh tôi.
Đây cũng là hợp đồng ngầm mà tôi và Lục Tuyển Vinh không ký kết, nhưng ngầm hiểu với nhau.
Trong tuổi thơ của Kiều Y, tôi đóng vai trò người mẹ, đồng hành cùng cô bé trưởng thành.
Nói ra cũng thú vị thật, Kiều Y rất ít khi đến phim trường thăm cha, nhưng lại thường xuyên quấn quýt bên cạnh tôi.
Kiều Y từng nói với tôi: “Ba con tệ quá, Tri Ý, hay là dì rời bỏ ba con đi!”
Không phải tôi chưa từng có ý nghĩ này.
Nhưng tôi hiểu rõ sự phức tạp và hiểm ác của giới giải trí, cũng biết một người phụ nữ không quyền không thế không có chỗ dựa muốn gây dựng sự nghiệp khó khăn đến mức nào.
Cho nên, tôi nguyện ý tiếp tục làm vị hôn thê hờ của Lục Tuyển Vinh.
Thực ra chúng tôi rất hòa hợp, duy trì mối quan hệ mở mà ban đầu anh ta ta đề nghị.
Ha, mở là anh ta ta đơn phương mở.
Hễ khi nào anh ta ta chán ngán cô bạn gái nào, vậy thì, tôi sẽ xuất hiện với thân phận vị hôn thê, thay anh ta giải quyết rắc rối.
Sau khi hợp đồng năm năm đầu tiên kết thúc, tôi và Lục Tuyển Vinh tiếp tục ký tiếp hợp đồng năm năm thứ hai.
38
Trong năm năm thứ hai, nhịp điệu và mục tiêu của tôi vẫn không thay đổi.
Kiều Y đã lớn, tôi cũng tăng thêm khối lượng công việc.
Ngoài việc tự mình đóng phim truyền hình, điện ảnh, tôi còn bắt đầu đầu tư.
Tôi biết sau năm 2000, phim truyền hình, điện ảnh trong nước sẽ nở rộ, vô cùng phồn thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho nên, tôi dự định chuyển trọng tâm công việc trong tương lai về trong nước.
Tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, Lục Tuyển Vinh thì lại chậm lại.
Rõ ràng nhất là, tần suất anh ta ta đổi bạn gái chậm đi, về sau thậm chí có đến hai năm không có bạn gái mới.
Danh tiếng và địa vị của anh ta ta vẫn rất cao, nhưng khó tránh khỏi đôi khi bị người ta nói là hết thời.
Anh ta ta viết riêng cho tôi một kịch bản, nhắm thẳng đến giải thưởng.
Tôi là nữ chính, ảnh đế Lâm Nghiễn Tây là nam chính.
Kết quả khi tranh giải Kim Lộc, tôi và Lâm Nghiễn Tây đều thất bại, ngược lại Lục Tuyển Vinh lại đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Điều đáng mừng hơn nữa là, tác phẩm đó cũng đoạt được mấy giải thưởng ở nước ngoài, độ nổi tiếng của tôi lại được nâng lên mấy bậc.
Sau đó phóng viên phỏng vấn, hỏi tôi và Lâm Nghiễn Tây có điều gì muốn nói với đạo diễn.
Hai chúng tôi đều cười đùa, đạo diễn Lục à, anh nợ mỗi người chúng tôi một bộ phim đấy nhé.
Sau đó, phóng viên trêu chọc Lục Tuyển Vinh: “Ý của cô Hứa Tri Ý và anh Lâm Nghiễn Tây là, tương lai họ muốn đoạt giải ảnh đế, ảnh hậu, đều phải nhờ vào đạo diễn Lục đây. Vậy đạo diễn Lục, anh có đáng tin cậy không?”
Lục Tuyển Vinh tự tin nói: “Đương nhiên là đáng tin rồi.”
Phóng viên cười hỏi: “Lời nói không có bằng chứng, anh chứng minh mình đáng tin bằng cách nào?”
Lục Tuyển Vinh quay đầu nhìn tôi: “Cưới Hứa Tri Ý, kết nghĩa với Lâm Nghiễn Tây, đều là người một nhà cả rồi, đương nhiên là đáng tin.”
Anh ta ta cười ha ha: “Đùa thôi mà.”
39
Chớp mắt, hợp đồng năm năm thứ hai của tôi và Lục Tuyển Vinh sắp hết hạn.
Anh ta ta đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn tại nhà, chính giữa bàn ăn bày một bó hoa hồng đỏ.
Là loài hoa tôi thích nhất.
Lục Tuyển Vinh đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
Tôi chống tay lên bàn, nhìn anh ta ta tất bật ngược xuôi.
Anh ta ta hơn tôi mười hai tuổi, không biết từ bao giờ, dấu vết thời gian đã hằn lên khóe mắt anh ta, nhưng không thể không nói, gã này càng lớn tuổi, ngược lại càng thêm anh tuấn.
“Nhìn gì đấy?”
Lục Tuyển Vinh bưng món tôm hùm nướng ra, vừa cười vừa hỏi.
“Nhìn anh đó chứ còn gì.” Tôi dùng ngón tay chỉ lên cằm, đánh giá anh ta: “Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần jean, năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh cũng ăn mặc như thế này.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro