Chương 24
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
43
Thẩm Cẩm Thành dắt Thẩm Vũ Tình đi tới, ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi bảo hai vệ sĩ rót trà, bưng trái cây lên, rồi liếc mắt ra hiệu cho họ để ý chút, đề phòng Thẩm Cẩm Thành giở trò.
“Không biết anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tôi giữ vẻ cảnh giác, mỉm cười hỏi.
Thẩm Cẩm Thành nhìn tôi, cụp mắt xuống, ôm lấy con gái: “Vũ Tình là fan của cô Xuân Diễm, bé muốn xin chữ ký của cô.”
Nói rồi, Thẩm Cẩm Thành đẩy nhẹ Thẩm Vũ Tình: “Ở nhà con bé háo hức lắm mà, sao gặp dì Hứa lại không dám nói gì thế?”
Thẩm Vũ Tình rụt rè nhìn tôi, đôi mắt lanh lợi quá mức đảo liên tục: “Dì Hứa, dì ….chào dì ạ, con là Vũ Tình. Con xem phim dì đóng nhiều lắm, con thích dì cực kỳ luôn. Con hay nghĩ, nếu dì là mẹ con thì tốt biết mấy.”
“Cảm ơn con đã quý mến dì.”
Tôi đưa cho Thẩm Vũ Tình một quả quýt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khỏi cần hỏi cũng biết, mấy lời này chắc chắn là người lớn dạy cho.
Tôi cười nhạt: “Thầy Thẩm tìm tôi, chắc là có việc gì muốn nhờ vả đúng không?”
Thẩm Cẩm Thành thần sắc phức tạp: “Cô Hứa, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
“Không được.” Tôi từ chối thẳng thừng.
Thẩm Cẩm Thành nhìn chằm chằm vào tôi: “Xuân Diễm, tôi cũng trọng sinh rồi.”
44
Nghe thấy câu này, tôi bảo vệ sĩ Tiểu Vũ dẫn Thẩm Vũ Tình ra ngoài.
Để chắc ăn, tôi vẫn giữ lại vệ sĩ Tiểu Triệu, Tiểu Triệu theo tôi nhiều năm rồi, tuyệt đối tin tưởng được.
Tôi bưng tách trà lên, nhấp một ngụm: “Trọng sinh khi nào?”
“Tháng trước.”
Thẩm Cẩm Thành rưng rưng nhìn tôi: “Tôi nhớ lại hết rồi, Xuân Diễm à, kiếp trước, kiếp này, tất cả mọi chuyện đều nhớ lại hết rồi.”
Anh ta đột nhiên quỳ xuống: “Năm đó tôi không biết rõ chân tướng sự việc, thấy cô dẫn đạo diễn Lục đến nhà bắt gian tôi và Bạch Hà Chi, tôi hận cô thấu xương. Nhưng giờ nhớ lại mọi chuyện… đáng đời tôi lắm! Tôi đáng c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ đền hết hận của cô.”
Tôi quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Chuyện cũ đã qua, hà tất phải nhắc lại nữa. Năm đó đã ly hôn rồi, mỗi người sống yên ổn là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi thực sự không muốn lãng phí thêm lời với người đàn ông này, liếc nhìn đồng hồ: “Tôi còn có hẹn, không thể tiếp chuyện anh được nữa rồi.”
“Xuân Diễm!”
Thẩm Cẩm Thành quỳ gối bước tới hai bước, ngăn tôi lại: “Dù cô hận tôi, nhưng Vũ Tình là do cô nuôi lớn mà, cô không thể nhẫn tâm với con bé như vậy được.”
Tôi cười khẩy một tiếng, cuối cùng cũng vào đề rồi.
Thực ra trước khi về Tây Thành, tôi đã phái người đi dò la về Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi rồi.
Đôi gian phu dâm phụ này năm đó nhanh chóng kết hôn, ban đầu còn tính là ân ái, nhưng không chịu nổi sự mài mòn của hiện thực.
Bạch Hà Chi vừa phải chăm sóc mẹ chồng Thẩm Cẩm Thành liệt giường, vừa phải nuôi con, mà lúc đó sự nghiệp của Thẩm Cẩm Thành lại sa sút, thu nhập giảm đi rất nhiều.
Trong nhà toàn những miệng ăn chờ cơm, chỗ nào cũng cần tiền, Bạch Hà Chi vất vả hai năm, lại nảy sinh ý định thi đại học.
Khổ nỗi kỳ thi đại học mỗi năm một khác, cô ta đã lâu không đụng đến sách vở, sớm đã không còn tinh lực và thời gian để ôn tập nữa rồi.
Đôi tình nhân ân ái xưa kia vì trở lực mà không thể ở bên nhau, sau này thì ngày ngày cãi vã.
Bạch Hà Chi tâm trạng không tốt thì ra ngoài đánh bài, bỏ mặc Thẩm Vũ Tình còn nhỏ dại cho ông bà trông nom.
Hôm đó trời đông giá rét, nhà quê nhiều người lén dùng lò sưởi điện.
Ông bà không để ý một chút, Thẩm Vũ Tình ngã nhào, mặt bị dây mayso của lò sưởi nóng đỏ rực làm bỏng.
Sau chuyện này, Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi gần như ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ.
Người vợ thì chê người chồng vô dụng, làm lỡ dở tiền đồ của cô ta.
Người chồng thì mắng người vợ quyến rũ anh ta, hại anh ta mất đi người phụ nữ thật lòng yêu anh ta, hại anh ta mất việc.
Đến hai năm nay, Bạch Hà Chi liên lạc lại với bạn học cấp ba.
Hai người như hạn hán gặp mưa rào, dan díu với nhau, ngang nhiên cắm sừng Thẩm Cẩm Thành.
Thẩm Cẩm Thành không thể nhẫn nhịn được nữa, đang làm ầm ĩ đòi ly hôn đây.
Bây giờ tìm đến tôi, hoặc là cầu xin tôi quay lại, hoặc là xin tiền tôi.
Tôi buồn ngủ đến ngáp một cái, hỏi Thẩm Cẩm Thành đối diện: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Cẩm Thành vịn vào bàn trà ngồi dậy: “Xuân Diễm, cô nhìn xem, cô xinh đẹp rạng rỡ thế này. Bây giờ kiếm được nhiều tiền rồi, nể tình nghĩa vợ chồng một thời gian, có thể cho tôi vay một trăm vạn được không?”
Thẩm Cẩm Thành dắt Thẩm Vũ Tình đi tới, ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi bảo hai vệ sĩ rót trà, bưng trái cây lên, rồi liếc mắt ra hiệu cho họ để ý chút, đề phòng Thẩm Cẩm Thành giở trò.
“Không biết anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tôi giữ vẻ cảnh giác, mỉm cười hỏi.
Thẩm Cẩm Thành nhìn tôi, cụp mắt xuống, ôm lấy con gái: “Vũ Tình là fan của cô Xuân Diễm, bé muốn xin chữ ký của cô.”
Nói rồi, Thẩm Cẩm Thành đẩy nhẹ Thẩm Vũ Tình: “Ở nhà con bé háo hức lắm mà, sao gặp dì Hứa lại không dám nói gì thế?”
Thẩm Vũ Tình rụt rè nhìn tôi, đôi mắt lanh lợi quá mức đảo liên tục: “Dì Hứa, dì ….chào dì ạ, con là Vũ Tình. Con xem phim dì đóng nhiều lắm, con thích dì cực kỳ luôn. Con hay nghĩ, nếu dì là mẹ con thì tốt biết mấy.”
“Cảm ơn con đã quý mến dì.”
Tôi đưa cho Thẩm Vũ Tình một quả quýt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khỏi cần hỏi cũng biết, mấy lời này chắc chắn là người lớn dạy cho.
Tôi cười nhạt: “Thầy Thẩm tìm tôi, chắc là có việc gì muốn nhờ vả đúng không?”
Thẩm Cẩm Thành thần sắc phức tạp: “Cô Hứa, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
“Không được.” Tôi từ chối thẳng thừng.
Thẩm Cẩm Thành nhìn chằm chằm vào tôi: “Xuân Diễm, tôi cũng trọng sinh rồi.”
44
Nghe thấy câu này, tôi bảo vệ sĩ Tiểu Vũ dẫn Thẩm Vũ Tình ra ngoài.
Để chắc ăn, tôi vẫn giữ lại vệ sĩ Tiểu Triệu, Tiểu Triệu theo tôi nhiều năm rồi, tuyệt đối tin tưởng được.
Tôi bưng tách trà lên, nhấp một ngụm: “Trọng sinh khi nào?”
“Tháng trước.”
Thẩm Cẩm Thành rưng rưng nhìn tôi: “Tôi nhớ lại hết rồi, Xuân Diễm à, kiếp trước, kiếp này, tất cả mọi chuyện đều nhớ lại hết rồi.”
Anh ta đột nhiên quỳ xuống: “Năm đó tôi không biết rõ chân tướng sự việc, thấy cô dẫn đạo diễn Lục đến nhà bắt gian tôi và Bạch Hà Chi, tôi hận cô thấu xương. Nhưng giờ nhớ lại mọi chuyện… đáng đời tôi lắm! Tôi đáng c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ đền hết hận của cô.”
Tôi quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Chuyện cũ đã qua, hà tất phải nhắc lại nữa. Năm đó đã ly hôn rồi, mỗi người sống yên ổn là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi thực sự không muốn lãng phí thêm lời với người đàn ông này, liếc nhìn đồng hồ: “Tôi còn có hẹn, không thể tiếp chuyện anh được nữa rồi.”
“Xuân Diễm!”
Thẩm Cẩm Thành quỳ gối bước tới hai bước, ngăn tôi lại: “Dù cô hận tôi, nhưng Vũ Tình là do cô nuôi lớn mà, cô không thể nhẫn tâm với con bé như vậy được.”
Tôi cười khẩy một tiếng, cuối cùng cũng vào đề rồi.
Thực ra trước khi về Tây Thành, tôi đã phái người đi dò la về Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi rồi.
Đôi gian phu dâm phụ này năm đó nhanh chóng kết hôn, ban đầu còn tính là ân ái, nhưng không chịu nổi sự mài mòn của hiện thực.
Bạch Hà Chi vừa phải chăm sóc mẹ chồng Thẩm Cẩm Thành liệt giường, vừa phải nuôi con, mà lúc đó sự nghiệp của Thẩm Cẩm Thành lại sa sút, thu nhập giảm đi rất nhiều.
Trong nhà toàn những miệng ăn chờ cơm, chỗ nào cũng cần tiền, Bạch Hà Chi vất vả hai năm, lại nảy sinh ý định thi đại học.
Khổ nỗi kỳ thi đại học mỗi năm một khác, cô ta đã lâu không đụng đến sách vở, sớm đã không còn tinh lực và thời gian để ôn tập nữa rồi.
Đôi tình nhân ân ái xưa kia vì trở lực mà không thể ở bên nhau, sau này thì ngày ngày cãi vã.
Bạch Hà Chi tâm trạng không tốt thì ra ngoài đánh bài, bỏ mặc Thẩm Vũ Tình còn nhỏ dại cho ông bà trông nom.
Hôm đó trời đông giá rét, nhà quê nhiều người lén dùng lò sưởi điện.
Ông bà không để ý một chút, Thẩm Vũ Tình ngã nhào, mặt bị dây mayso của lò sưởi nóng đỏ rực làm bỏng.
Sau chuyện này, Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi gần như ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ.
Người vợ thì chê người chồng vô dụng, làm lỡ dở tiền đồ của cô ta.
Người chồng thì mắng người vợ quyến rũ anh ta, hại anh ta mất đi người phụ nữ thật lòng yêu anh ta, hại anh ta mất việc.
Đến hai năm nay, Bạch Hà Chi liên lạc lại với bạn học cấp ba.
Hai người như hạn hán gặp mưa rào, dan díu với nhau, ngang nhiên cắm sừng Thẩm Cẩm Thành.
Thẩm Cẩm Thành không thể nhẫn nhịn được nữa, đang làm ầm ĩ đòi ly hôn đây.
Bây giờ tìm đến tôi, hoặc là cầu xin tôi quay lại, hoặc là xin tiền tôi.
Tôi buồn ngủ đến ngáp một cái, hỏi Thẩm Cẩm Thành đối diện: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Cẩm Thành vịn vào bàn trà ngồi dậy: “Xuân Diễm, cô nhìn xem, cô xinh đẹp rạng rỡ thế này. Bây giờ kiếm được nhiều tiền rồi, nể tình nghĩa vợ chồng một thời gian, có thể cho tôi vay một trăm vạn được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro