Hối Tiếc

Chương 8

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

Ánh mắt giao nhau mấy giây, tôi bình tĩnh dời tầm mắt.

 

Bạn cùng phòng ở một bên nhỏ giọng hỏi tôi: "Thấy chưa, có phải rất đẹp trai không!!"

 

Tôi rũ mắt gật đầu, không nói gì.

 

Tống Dương Khanh không đuổi theo, cũng không nhúc nhích. Cậu ta đứng tại chỗ, khẽ nhếch khóe miệng, như là đang cười.

 

22

 

Từ lúc bọn họ nhắc đến thành phố S, tôi đã nghĩ tới đó là Tống Dương Khanh. Chỉ là không biết, làm sao cậu ta tìm được thành phố này. Nhưng dù thế nào, cũng không còn liên quan đến tôi nữa. Thật vất vả mới thoát khỏi vòng xoáy đau khổ, không cần quay đầu lại.

 

Chỉ là hồi tưởng lại thời gian lúc đó, hốc mắt vẫn không nhịn được đỏ hoe.

 

Tôi lắc đầu, cố gắng khắc chế cảm xúc dâng lên. Cho dù Tống Dương Khanh làm gì, đều không liên quan gì đến tôi.

 

Tống Dương Khanh vẫn không tiến lên. Cậu ta không làm gì cả, chỉ là mỗi tuần, vào một khoảng thời gian cố định sẽ yên tĩnh đợi bên ngoài trường.

 

Chạm mặt, cậu ta sẽ lẳng lặng nhìn một cái. Không chạm mặt, cậu ta cũng không có cảm xúc gì, chỉ là khuôn mặt lại thêm lạnh lùng hơn.

 

Cho đến sinh nhật ngày đó, nghe nói Tống Dương Khanh mang theo một hộp bánh kem, ngồi cách trường không xa, đợi từ sáng đến tối. Nghe nói, cậu ta đang đến một cuộc hẹn.

 

Cả ngày học, tôi luôn nhìn chằm chằm gió tuyết ngoài cửa sổ đến xuất thần.

 

Cuối cùng tôi vẫn ra ngoài gặp cậu ta. Có mấy lời, vẫn phải giáp mặt nói ra miệng.

Tống Dương Khanh lại vội vàng mở miệng trước tôi.

 

Có lẽ là ở bên ngoài đã lâu, giọng của cậu ta khàn khàn: “Sinh nhật vui vẻ.”

 

Tống Dương Khanh nhìn tôi, cười khẽ một tiếng: “Lần này tôi không nuốt lời.”

 

Có lẽ là thời tiết quá lạnh, cổ họng tôi nghẹn lại, nhìn cậu ta nói không nên lời.

 

Tống Dương Khanh thắp nến, ánh nến yếu ớt lay động trong đêm tối.

 

Tống Dương Khanh giơ bánh kem, đáy mắt phản chiếu ánh sáng đang nhảy múa. Cậu ta khẽ nói: "Sinh nhật vui vẻ, Kiều Úc Vũ.”

 

Sau đó, lại hạ tông giọng bổ sung thêm một câu: “Sinh nhật vui vẻ, Tống Dương Khanh.”

 

23

 

Tôi cho rằng sau khi đắm chìm một thời gian dài như vậy, cho dù có gặp lại Tống Dương Khanh thì cũng sẽ không có quá nhiều d.a.o động. Nhưng tình cảm kéo dài đến vài năm, không phải chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi là có thể xóa bỏ.

 

"Tôi nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn nói rõ ràng với cậu...”

 

"Tôi biết." Lời còn chưa dứt, đã bị Tống Dương Khanh mở miệng cắt đứt: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì.”

 

Tống Dương Khanh luôn rất thông minh, cậu ta nghẹn ngào: "Chỉ là, tôi rất muốn rất muốn gặp cậu. Gần đây... cậu có khỏe không?"

 

“Rất khỏe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Thành tích thế nào.”

 

“Cũng rất tốt.”

 

“Vậy là tốt rồi.”

 

Tống Dương Khanh cúi đầu xuống, trầm mặc thật lâu, giọng nói của rất thấp và trầm, không biết hỏi tôi hay là hỏi chính mình: “Sao tôi lại đi đến nước này chứ.”

 

Tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm ngọn nến sắp cháy hết.

 

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.

 

Thật lâu sau, tôi xoa xoa mu bàn tay lạnh lẽo: "Muộn rồi, về nhà đi.”

 

Lúc lướt qua nhau, Tống Dương Khanh bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ tay tôi.

 

Cậu ta dường như đang cố gắng hết sức để chịu đựng, giọng nói run rẩy: "Làm ơn đừng đi được không? Lúc trước nói muốn vào cùng một trường đại học, còn tính không?"

 

Một câu nói, kéo tôi trở về cái đêm không dám nhớ lại đó.

 

Tôi đưa lưng về phía cậu ta, nhẹ nhàng hít hít mũi, trả lời cậu ta một câu không liên quan: “Chúc ngủ ngon.”

 

24

 

Kỳ thi đại học đang dần bắt đầu đếm ngược.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Người ở cổng trường vẫn kiên trì như cũ. Tôi không rảnh đi quản cậu ta, lời nên nói đã nói rõ ràng.

 

Tôi cũng vô cùng tỉnh táo, bất cứ lúc nào cũng không thể gửi gắm hy vọng cho bất kỳ ai. Đằng sau những thứ được cho là sự cứu rỗi, có thể có một vực thẳm không thể thoát ra. Tôi không muốn đặt cược một lần nữa. Cũng không dám.

 

Chỉ là tôi không ngờ tới, Hạ Vãn Lâm sẽ tới tìm tôi.

 

Cô ta mặc áo bông thật dày, sắc mặt tái nhợt túm lấy ống tay áo của tôi.

 

“Coi như tôi cầu xin cậu, đừng giành với tôi không.”

 

Tôi đứng tại chỗ, hơi không hiểu nhìn cô ta.

 

Hạ Vãn Lâm hôm nay, không tìm thấy bóng dáng hào nhoáng như lúc trước.

 

“Cậu có thể hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu ấy được không? Cậu biết đấy, công lược thất bại tôi sẽ chết. Tôi sẽ bị hệ thống khai trừ. Thời gian của tôi thật sự không nhiều lắm.”

 

“Ồ," tôi gật đầu một cách hờ hững: "Nhưng tôi không quan tâm. Không phải rất thích tranh giành với người khá sao, có thể thử thêm vài lần.”

 

Có lẽ Hạ Vãn Lâm đã thật sự cùng đường, đối mặt với lời nói như vậy của tôi, cô ta cũng không phản bác, chỉ chớp mắt khóc: “Tôi thật sự sai rồi, tôi không nên chọn Tống Dương Khanh làm đối tượng công lược. Tôi chỉ là thấy cậu ta rất đẹp trai, nhất thời bị quỷ ám. Tống Dương Khanh nghe lời cậu nhất, cậu có thể khuyên nhủ cậu ấy, thích tôi một chút được không.”

 

Tôi sững sờ tại chỗ, bị lời nói của Hạ Vãn Lâm làm cho chấn động hồi lâu. Nửa ngày sau mới khó khăn mở miệng: "Cho nên tất cả đều là bởi vì cậu nhất thời cao hứng?”

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0