Hối Tiếc

1

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

HỐI TIẾC

Tác giả: 

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

 

Tống Dương Khanh thích nữ sinh mới chuyển trường vào lớp 7.

 

Cậu ta, người đã nói sẽ thi cùng trường đại học với tôi, bắt đầu học trốn học và hút thuốc, cùng cô gái đó điên cuồng chạy trong mưa.

 

Lúc tôi được chú Tống nhờ, tìm được Tống Dương Khanh, cậu ta đang đứng dưới đèn đường. Cô gái đối diện mặc váy ngắn kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn cậu ta, ghé vào lỗ tai cậu ta hỏi: "Hẹn hò với tôi nhé, A Khanh.”

 

Tống Dương Khanh đỏ nửa vành tai, không chút do dự gật đầu.

 

Tôi im lặng quan sát, vò nát phiếu điểm trong tay.

 

Sau này tôi mới biết được, ngay từ đầu mục đích của cô gái chuyển trường này là tiếp cận cậu ta vì nhiệm vụ công lược.

 

Trong cơn mưa lớn tôi tìm cậu ta suốt cả đêm, cậu ta lại nói với tôi một cách bình thản: "Tôi biết. Ngay từ đầu tôi đã biết, nếu không thành công cậu ấy sẽ chết.”

 

Tôi hoàn toàn hết hy vọng.

 

Ngày tôi quyết định chuyển trường, Tống Dương Khanh liều lĩnh chạy tới. Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, run rẩy cầu xin tôi đừng đi.

 

1

 

Đây là lần thứ ba Tống Dương Khanh bị gọi đến văn phòng.

 

Học sinh trong trường đều đang đồn rằng, học bá Tống Dương Khanh đứng đầu khối, lần này thất bại thảm hại. Chuyện bắt đầu từ lúc Hạ Vãn Lâm chuyển vào lớp

 

7.

 

Khi họ nói điều này, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.

 

Từ trước đến nay cái tên song song xuất hiện cùng Tống Dương Khanh chỉ có tôi, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tròn năm năm, nhưng chưa có lần nào thành tích của tôi vượt qua cậu ta.

 

Cho tới bây giờ Tống Dương Khanh đều đứng đầu bảng thành tích, còn tôi luôn không ổn định d.a.o động thứ hạng bên dưới cậu ta, lần kém cỏi nhất là rơi ra khỏi top năm mươi.

 

Tôi luôn vì chuyện này mà âm thầm khóc.

 

Sau khi Tống Dương Khanh biết, cười nhạo tôi không ít. Cậu ta chỉ vào trán tôi nói tôi là một cô nhóc khóc nhè, nói tôi là một cô ngốc trí nhớ không tốt.

 

Nhưng cậu ta cũng sẽ ôm bài thi, cùng tôi luyện tập đến hai giờ sáng, sẽ tỉ mỉ chỉnh sửa bài tập làm sai của tôi. Sáng nào cậu ta cũng lén đặt một chai sữa nóng vào cặp sách của tôi.

 

Lần có thành tích tốt nhất, tôi chỉ kém Tống Dương Khanh 0,5 điểm. Cậu ta đeo cặp sách, cầm phiếu điểm cười đến ngả nghiêng: “Sao lại ngốc như vậy hả Kiều Úc Vũ. Học sinh đứng đầu khối đã đích thân phụ đạo cho cậu. Sao cậu vẫn chưa vượt qua?”

 

Sau khi trêu chọc tôi, cậu ta sẽ cụp mắt xuống và phác thảo những điểm chính cho tôi.

 

Nhưng những chuyện này, dường như đã xảy ra rất lâu rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bắt đầu từ Hạ Vãn Lâm chuyển vào lớp 7 bên cạnh, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tống Dương Khanh nữa.

 

2

 

Trong văn phòng, thầy chủ nhiệm vẫn còn tiếp tục giáo huấn.

 

Lúc tôi rũ mắt nhìn xuống, thấy Hạ Vãn Lâm buộc tóc đuôi ngựa chạy như bay trên sân thể dục. Trong tay cô ta nắm chặt hai cây kem màu hồng.

 

Tôi ngây người trong nháy mắt. Thì ra tiết trước Tống Dương Khanh vô thức vẽ kem lên sách giáo khoa, là ý này.

 

Vài ngày đầu sau khi Hạ Vãn Lâm chuyển đến, có một sự náo động lớn. Lúc cô ta cười rộ lên, đồng điếu bên miệng vô cùng ngọt ngào, đưa tay ra ngăn Tống Dương Khanh trên đường tan học: “Học bá, thương lượng một chuyện. Giảng đề toán cho tôi nhé?"

 

Ngày hôm sau trong lớp liền lan truyền, nói cô ta chuyển đến đây căn bản là vì Tống Dương Khanh.

 

Lúc đó tôi không hề lo lắng chút nào vì học tập mới là mục tiêu của tôi và Tống Dương Khanh.

 

Đêm cha mẹ cãi nhau dữ dội nhất, tôi che ô đi tới cửa nhà Tống Dương Khanh đứng rất lâu.

 

Lúc Tống Dương Khanh phát hiện ra tôi, cả người tôi đều ướt đẫm. Khi đó hình như cậu ta còn buồn hơn cả tôi, cầm khăn lông lau tóc cho tôi. Cậu ta nâng mặt tôi lên, như là hứa hẹn nói với tôi: “Rất nhanh, cậu sẽ có thể rời đi, Kiều Úc Vũ. Chúng ta sẽ đăng ký cùng một trường đại học, rời khỏi thành phố này. Đừng buồn nữa được không?”

 

……

 

Ánh mắt cậu ta chân thành tha thiết, vì ánh mắt đó mà tôi đã nhẹ nhàng gật đầu, mảnh đất cằn cỗi nở hoa nhờ những lời này.

 

3

 

Đây là lần đầu tiên Tống Dương Khanh rơi khỏi vị trí đứng đầu.

 

Cậu ta thường xuyên thất thần trong giờ học, còn viết chữ “Lâm” vào góc bài thi. Thậm chí vì cùng cô ta đi xem bộ phim tình cảm mới công chiếu gần đây mà trốn học. Vì một câu nói “con trai hút thuốc trông thật ngầu” mà cậu ta cau mày thử hút thuốc. Cậu ta càng ngày càng không giống Tống Dương Khanh trong trí nhớ của tôi.

 

Hạ Vãn Lâm lại đến lớp tìm Tống Dương Khanh.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tống Dương Khanh bị gọi đến văn phòng, cô ta buồn chán lật sách giáo khoa của Tống Dương Khanh oán giận: "Trường này nhiều chuyện quá.”

 

Nhưng sau khi nhìn thấy một chữ “Lâm” cực nhỏ trong bài thi, cô ta lại cong mắt nở nụ cười.

 

Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với Hạ Vãn Lâm, tôi cụp mắt cân nhắc thật lâu, cố lấy dũng khí mở miệng, hỏi cô ta nếu muốn học, tôi có thể giúp cô ta nâng cao thành tích.

 

Hạ Vãn Lâm Sương sửng sốt trong chớp mắt, bật cười thành tiếng. Ánh mắt không chút che giấu quan sát tôi: "Thật sự vì thành tích của tôi, hay là đang sợ tôi cướp ai đó?"

 

Tôi bị lời này làm nghẹn đến đỏ mặt: "Đối với chúng ta bây giờ quan trọng nhất là học tập và thành tích.”

 

“Thôi đi." Hạ Vãn Lâm cười: "Cũng đúng, nghe nói trước khi tôi tới, A Khanh rất thân thiết với cậu.”

 

Cô ta vuốt đuôi tóc: "Vậy cậu đoán xem, bây giờ ai quan trọng với cậu ấy hơn?"

 

Tôi nắm chặt bài thi: "Nhưng thành tích của cậu ấy giảm sút rất nghiêm trọng..."

 

Hạ Vãn Lâm nghiêng đầu cắt đứt lời tôi: "Tôi không quan tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0