Chương 2
Chưa rõ
2025-03-18 20:46:03
4
Vì thành tích của Tống Dương Khanh mà chú Tống đau đầu một ngày.
Dưới sự nhờ vả của chú Tống, tôi đi tìm Tống Dương Khanh, lúc tìm được sắc trời đã tối.
Tống Dương Khanh đứng dưới đèn đường. Hạ Vãn Lâm mặc váy ngắn đối diện kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn cậu ta. Hạ Vãn Lâm ghé vào tai cậu ta hỏi: "Muốn yêu tôi không, A Khanh?”, giọng không lớn không nhỏ, trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng truyền tới.
Tôi bỗng nhiên căng thẳng cả người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Dương Khanh dưới đèn đường.
Tống Dương Khanh đỏ nửa vành tai. Cậu ta không chút do dự gật đầu: “Muốn.”
Tôi im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ hôn nhau dưới ánh đèn đường, vò nát phiếu điểm trong tay.
5
Tôi nắm chặt phiếu điểm, đợi trước cửa nhà Tống Dương Khanh khoảng ba tiếng.
Bỗng nhiên dâng lên rất nhiều rất nhiều hồi ức về Tống Dương Khanh, có vui vẻ, đắc ý, giả bộ tức giận. Nhưng đã rất lâu rất lâu rồi, cậu ta không cười với tôi như vậy.
Tôi đã từng hỏi Tống Dương Khanh rằng liệu cậu ta có yêu đương khi còn học trung học không. Tống Dương Khanh ngẩn ra, cậu ta điểm trán tôi: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Học cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Đừng để đến lúc không thi đậu cùng trường đại học với tôi thì lén khóc nhè.”
Nói xong lời này, cậu ta bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Tôi lẩm bẩm: "Muốn yêu đương cũng phải chờ người nào đó thành tích ổn định.”
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt tôi đỏ bừng.
Lúc Tống Dương Khanh trở về, khóe môi vô thức vẫn còn mang theo nụ cười, khi nhìn thấy tôi thần sắc lại cứng đờ.
“Cậu đi đâu về vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Tống Dương Khanh đứng ở đối diện, bầu không khí tùy ý lúc trươc đã không còn.
“Không đi đâu cả" Cậu ta giương mắt nhìn tôi: "Sao cậu lại ở đây?”
Tôi không nói gì cả chỉ mở phiếu điểm ra đưa qua.
Cái tên Tống Dương Khanh bị tôi dùng bút đỏ khoanh tròn rất nhiều vòng, làm cho nó đặc biệt nổi bật trên phiếu điểm.
Cậu ta đang ở hàng cuối cùng của phiếu điểm này. Người từng đứng đầu khối, xuống dốc không phanh.
Ngón tay nắm phiếu điểm của cậu ta bỗng nhiên siết chặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi giả vờ nói đùa: "Muốn học thêm thì có thể đến gặp tôi, học sinh đứng đầu khối."
Lông mi Tống Dương Khanh run rẩy, nhưng không nói gì.
Trầm mặc thật lâu, cậu ta thu hồi phiếu điểm: "Muộn rồi, về nhà đi.”
Lướt qua nhau, tôi bỗng nhiên hỏi cậu ta: “Cậu sẽ yêu đương lúc còn học trung học à?"
Tống Dương Khanh sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gió xung quanh như đã ngừng thổi.
Đêm đó tôi đứng tại chỗ, không đợi được câu trả lời của cậu ta, chỉ đợi được Tống Dương Khanh nói một câu chúc ngủ ngon.
6
Cuộc tranh cãi kéo dài nhiều năm của cha mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc. Cả hai đóng gói hành lý và quyết định rời khỏi thành phố khó chịu này.
“Con muốn chuyển đi đâu?”
Tôi rũ mắt, không nói gì.
“Mau quyết định đi, không có nhiều thời gian cho con suy nghĩ đâu.”
Sau đó tôi nắm chặt điện thoại, cố chấp gọi điện thoại cho Tống Dương Khanh cả ngày, chỉ nghe được giọng tổng đài lạnh lẽo. Tôi rất muốn hỏi cậu ta. Việc nói thi vào cùng trường đại học còn tính không.
Lúc trời tối, cha mẹ tôi gõ cửa.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Tôi chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn khó hiểu.
Lúc đó, tôi bỗng nhiên biết được tin tức Hạ Vãn Lâm là người công lược. Những việc cô ta làm để tiếp cận Tống Dương Khanh đều là để hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ công lược.
Thì ra là như vậy.
Tôi gần như vô thức muốn nói tin tức này cho Tống Dương Khanh ngay lập tức.
Bên ngoài cửa sổ trời đang mưa rất lớn, nhưng sự thúc giục trước mắt càng lớn hơn cả cơn mưa này.
Đầu óc tôi rối bời, không nghe cha mẹ mở miệng, một khắc cũng không chờ được, đội mưa xông ra ngoài.
Tôi đã tìm cậu ta suốt đêm trong cơn mưa lớn.
Lúc đứng trước mặt Tống Dương Khanh, tôi ướt sũng, nắm chặt cổ tay cậu ta: "Cậu có biết Hạ Vãn Lâm tới tìm cậu là có mục đích không..."
"Tôi biết."
Lời tôi nói còn chưa dứt, bỗng nhiên bị cắt ngang, Tống Dương Khanh dường như đã biết chuyện này từ lâu, cậu ta cúi mắt gật gật đầu, biểu cảm khá thờ ơ: “Ngay từ đầu tôi đã biết.”
Mấy chữ trộn lẫn với tiếng mưa rơi xuống, đầu óc tôi ong ong, nửa ngày không hồi phục được thần.
Đêm đó, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng tôi không bao giờ ngờ cậu ta lại phản ứng như thế này.
Tống Dương Khanh nhẹ giọng nói: "Nhưng công lược thất bại, cậu ấy sẽ chết.”
Tôi như bị mưa to xối đến choáng váng, chỉ đơn giản mấy chữ đã làm cho tôi cứng đờ tại chỗ mấy chục phút.
Vậy là, ngay từ đầu, Tống Dương Khanh đã cam tâm tình nguyện.
Lúc này, tôi đột nhiên hồi tưởng lại cảnh Tống Dương Khanh điểm trán tôi đêm đó, bảo tôi đừng buồn, phải cùng nhau thi dại học. Khoảnh khắc đó, Tống Dương Khanh dịu dàng đến kỳ lạ.
Thì ra người vẫn ở lại nơi này, níu giữ những ký ức ấy chính là tôi.
Vì thành tích của Tống Dương Khanh mà chú Tống đau đầu một ngày.
Dưới sự nhờ vả của chú Tống, tôi đi tìm Tống Dương Khanh, lúc tìm được sắc trời đã tối.
Tống Dương Khanh đứng dưới đèn đường. Hạ Vãn Lâm mặc váy ngắn đối diện kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn cậu ta. Hạ Vãn Lâm ghé vào tai cậu ta hỏi: "Muốn yêu tôi không, A Khanh?”, giọng không lớn không nhỏ, trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng truyền tới.
Tôi bỗng nhiên căng thẳng cả người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Dương Khanh dưới đèn đường.
Tống Dương Khanh đỏ nửa vành tai. Cậu ta không chút do dự gật đầu: “Muốn.”
Tôi im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ hôn nhau dưới ánh đèn đường, vò nát phiếu điểm trong tay.
5
Tôi nắm chặt phiếu điểm, đợi trước cửa nhà Tống Dương Khanh khoảng ba tiếng.
Bỗng nhiên dâng lên rất nhiều rất nhiều hồi ức về Tống Dương Khanh, có vui vẻ, đắc ý, giả bộ tức giận. Nhưng đã rất lâu rất lâu rồi, cậu ta không cười với tôi như vậy.
Tôi đã từng hỏi Tống Dương Khanh rằng liệu cậu ta có yêu đương khi còn học trung học không. Tống Dương Khanh ngẩn ra, cậu ta điểm trán tôi: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Học cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Đừng để đến lúc không thi đậu cùng trường đại học với tôi thì lén khóc nhè.”
Nói xong lời này, cậu ta bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Tôi lẩm bẩm: "Muốn yêu đương cũng phải chờ người nào đó thành tích ổn định.”
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt tôi đỏ bừng.
Lúc Tống Dương Khanh trở về, khóe môi vô thức vẫn còn mang theo nụ cười, khi nhìn thấy tôi thần sắc lại cứng đờ.
“Cậu đi đâu về vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Tống Dương Khanh đứng ở đối diện, bầu không khí tùy ý lúc trươc đã không còn.
“Không đi đâu cả" Cậu ta giương mắt nhìn tôi: "Sao cậu lại ở đây?”
Tôi không nói gì cả chỉ mở phiếu điểm ra đưa qua.
Cái tên Tống Dương Khanh bị tôi dùng bút đỏ khoanh tròn rất nhiều vòng, làm cho nó đặc biệt nổi bật trên phiếu điểm.
Cậu ta đang ở hàng cuối cùng của phiếu điểm này. Người từng đứng đầu khối, xuống dốc không phanh.
Ngón tay nắm phiếu điểm của cậu ta bỗng nhiên siết chặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi giả vờ nói đùa: "Muốn học thêm thì có thể đến gặp tôi, học sinh đứng đầu khối."
Lông mi Tống Dương Khanh run rẩy, nhưng không nói gì.
Trầm mặc thật lâu, cậu ta thu hồi phiếu điểm: "Muộn rồi, về nhà đi.”
Lướt qua nhau, tôi bỗng nhiên hỏi cậu ta: “Cậu sẽ yêu đương lúc còn học trung học à?"
Tống Dương Khanh sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gió xung quanh như đã ngừng thổi.
Đêm đó tôi đứng tại chỗ, không đợi được câu trả lời của cậu ta, chỉ đợi được Tống Dương Khanh nói một câu chúc ngủ ngon.
6
Cuộc tranh cãi kéo dài nhiều năm của cha mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc. Cả hai đóng gói hành lý và quyết định rời khỏi thành phố khó chịu này.
“Con muốn chuyển đi đâu?”
Tôi rũ mắt, không nói gì.
“Mau quyết định đi, không có nhiều thời gian cho con suy nghĩ đâu.”
Sau đó tôi nắm chặt điện thoại, cố chấp gọi điện thoại cho Tống Dương Khanh cả ngày, chỉ nghe được giọng tổng đài lạnh lẽo. Tôi rất muốn hỏi cậu ta. Việc nói thi vào cùng trường đại học còn tính không.
Lúc trời tối, cha mẹ tôi gõ cửa.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Tôi chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn khó hiểu.
Lúc đó, tôi bỗng nhiên biết được tin tức Hạ Vãn Lâm là người công lược. Những việc cô ta làm để tiếp cận Tống Dương Khanh đều là để hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ công lược.
Thì ra là như vậy.
Tôi gần như vô thức muốn nói tin tức này cho Tống Dương Khanh ngay lập tức.
Bên ngoài cửa sổ trời đang mưa rất lớn, nhưng sự thúc giục trước mắt càng lớn hơn cả cơn mưa này.
Đầu óc tôi rối bời, không nghe cha mẹ mở miệng, một khắc cũng không chờ được, đội mưa xông ra ngoài.
Tôi đã tìm cậu ta suốt đêm trong cơn mưa lớn.
Lúc đứng trước mặt Tống Dương Khanh, tôi ướt sũng, nắm chặt cổ tay cậu ta: "Cậu có biết Hạ Vãn Lâm tới tìm cậu là có mục đích không..."
"Tôi biết."
Lời tôi nói còn chưa dứt, bỗng nhiên bị cắt ngang, Tống Dương Khanh dường như đã biết chuyện này từ lâu, cậu ta cúi mắt gật gật đầu, biểu cảm khá thờ ơ: “Ngay từ đầu tôi đã biết.”
Mấy chữ trộn lẫn với tiếng mưa rơi xuống, đầu óc tôi ong ong, nửa ngày không hồi phục được thần.
Đêm đó, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng tôi không bao giờ ngờ cậu ta lại phản ứng như thế này.
Tống Dương Khanh nhẹ giọng nói: "Nhưng công lược thất bại, cậu ấy sẽ chết.”
Tôi như bị mưa to xối đến choáng váng, chỉ đơn giản mấy chữ đã làm cho tôi cứng đờ tại chỗ mấy chục phút.
Vậy là, ngay từ đầu, Tống Dương Khanh đã cam tâm tình nguyện.
Lúc này, tôi đột nhiên hồi tưởng lại cảnh Tống Dương Khanh điểm trán tôi đêm đó, bảo tôi đừng buồn, phải cùng nhau thi dại học. Khoảnh khắc đó, Tống Dương Khanh dịu dàng đến kỳ lạ.
Thì ra người vẫn ở lại nơi này, níu giữ những ký ức ấy chính là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro