Hối Tiếc

Chương 3

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

Trầm mặc thật lâu thật lâu, tôi nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Muốn nuốt lời sao? Cậu đã hứa với tôi là sẽ học cùng trường đại học với tôi mà. Còn tính không?”

 

Sắc mặt Tống Dương Khanh trắng bệch. Cậu ta giương mắt nhìn tôi, cầm ô nói không ra lời.

 

Sự im lặng bao trùm giữa hai chúng tôi.

 

Lúc này tôi mới chú ý tới, trên cổ tay Tống Dương Khanh có thêm một vòng tay tình nhân màu hồng nhạt.

 

Thì ra ngày hôm qua, cậu ta và Hạ Vãn Lâm ở chung một chỗ. Chỉ có tôi giống như một người điên hoang tưởng, gọi điện thoại cả ngày, còn mạo hiểm tìm cậu ta suốt đêm dưới trời mưa lớn.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy, hiện giờ tôi tựa như một tên hề đáng thương đứng ở trước mặt cậu ta.

 

Tống Dương Khanh rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng tôi cảm thấy cậu ta cách tôi rất xa. Cậu ta không còn là Tống Dương Khanh thức đêm phụ dạo cho tôi nữa.

 

Tống Dương Khanh, người từng liên tục lau tóc cho tôi vì sợ tôi bị ướt mưa, dường như đã biến mất hoàn toàn.

 

"Tôi biết rồi.” Tôi mỉm cười với Tống Dương Khanh: “Cảm ơn đáp án của cậu.”

 

Lúc này chuông điện thoại rung lên.

 

Tôi cúp máy.

 

Trong lòng cũng đã quyết định. Thành phố này dường như cũng không còn gì để lưu luyến.

 

7

 

Trời vẫn tiếp tục mưa, rơi vào trên ô, thanh âm lộp bộp càng lớn hơn.

 

Lúc này Tống Dương Khanh mới đột nhiên nhận ra tôi đã ướt sũng. Cậu ta che ô lên đỉnh đầu tôi, nhíu mày: "Sao không cầm ô?”

 

Vòng tay trên cổ tay cậu ta ướt đẫm nước mưa, chạm vào người tôi rất lạnh

 

Tôi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào vòng tay một hồi lâu: “Vòng tay rất đẹp.”

 

Tống Dương Khanh cứng đờ: "Là bạn tặng.”

 

Cậu ta thực sự không giỏi nói dối, luôn theo bản năng cụp mắt trốn tránh tầm mắt người khác.

 

“Bạn gái à?”

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Dương Khanh, tôi bỗng nhiên nở nụ cười:

“Thật ra, tôi đã chứng kiến tất cả. Đêm hôm đó, dới ánh đèn đường, cậu và Hạ Vãn Lâm."

 

Tống Dương Khanh hoảng hốt, ngay cả ô cũng cầm không vững.

 

“Thật ra, cậu không cần phải gạt tôi.”

 

Tôi giương mắt nhìn chàng trai trước mắt này, người đã cùng tôi trải qua vô số đêm đen tối, tự nhủ với mình rằng chẳng có gì to tát cả, nhưng chóp mũi vẫn chua xót khó chịu như trước. Ngay cả giọng nói cũng run rẩy không khống chế được:

“Cậu cứ thẳng thắn, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”

 

Trời vẫn tiếp tục mưa to.

 

Tống Dương Khanh giơ ô cho tôi, cả người cậu ta dầm mưa.

 

"Xin lỗi...”

 

"Không cần xin lỗi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi xoay người trở về, rất nhẹ rất nhẹ mở miệng với cậu ta: "Chúng ta vốn cũng chẳng có quan hệ gì cả.”

 

8

 

Một tuần trước khi chuyển trường.

 

Sáng sớm cha mẹ ký thỏa thuận ly hôn, đều tự thu dọn chuẩn bị rời đi. Ngôi nhà nơi tôi đã sống hơn mười năm nay đã trống không.

 

Trước khi rời đi bọn họ lại mở miệng hỏi: "Chắc chắn muốn đến thành phố A chứ?”

 

Tôi ngước mắt: "Với ai?"

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Với ai cũng được.”

 

“Vậy chi bằng ở một mình.”

 

Hai người ăn ý gật đầu: "Tùy con.”

 

Căn phòng đã được dọn sạch vào buổi chiều, chỉ còn lại một chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng khách.

 

Tôi ngồi trên sô pha, nhìn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trước khi đi không ai mở miệng.

 

Cho đến khi cửa đóng sầm lại, trong phòng lâm vào yên tĩnh. Sự yên tĩnh tuyên bố gia đình chống đỡ nhiều năm này đã tan nát, hoàn toàn vỡ vụn.

 

Ngoài cửa sổ tối dần, lại mưa to.

 

Tôi không bật đèn, mò mẫm trong bóng tối.

 

Thật lâu thật lâu trước đây, Tống Dương Khanh cũng từng tặng tôi một cái vòng tay.

 

Nhớ lại những đêm cãi nhau với cha mẹ. Tôi đứng trong một căn phòng tồi tàn, đầu óc trống rỗng. Trong lúc ngơ ngác, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra. Tống Dương Khanh thở dồn dập, vừa nhìn thấy tôi, cậu ta tôi liền thở phào nhẹ nhõm: “Kiều Úc Vũ.”

 

Cậu ta nắm cổ tay tôi đi ra ngoài, lúc mở miệng còn mang theo hơi thở dồn dập: “Đi ngắm sao nhé.”

 

Bầu trời đầy sao, Tống Dương Khanh sẽ không nói lời an ủi gì, cứ như vậy cùng tôi vượt qua những đêm khó khăn.

 

Tống Dương Khanh nói chỉ cần một ngày có cậu ta ở đây, sẽ không để cho tôi một mình đối mặt với đêm tối. Cho dù mưa lớn hơn nữa, mạnh hơn nữa cũng sẽ không ngăn được cậu ta.

 

Quá quen với một điều gì đó sẽ hình thành một thói quen tồi tệ. Chỉ cần ở trong bóng tối, sẽ khó có thể khống chế nhớ tới ánh sáng chiếu vào lúc đó.

 

Tôi cuộn tròn trên sô pha, nắm chặt chiếc vòng tay mà tôi tìm thấy, khóc trong căn phòng tối tăm.

 

9

 

Sau ngày đó, tôi bị bệnh nặng.

 

Lúc tôi trở lại trường, chuyện giữa Tống Dương Khanh và Hạ Vãn Lâm lại trở thành chủ đề nóng hổi.

 

Ánh mắt bọn họ nhìn tôi đều mang theo thương hại khó hiểu.

 

Tống Dương Khanh lại trốn học vì cô ta.

 

Sách giáo khoa đặt ngay ngắn trên bàn, cùng một tờ giấy ghi chú nhỏ nằm giữa những cuốn sách: [Muốn gặp cậu.]

 

Chữ viết của Hạ Vãn Lâm cũng hoa mỹ như con người cô ta vậy.

 

Chữ Tống Dương Khanh ở bên cạnh, chỉ một chữ [Được] vô cùng đơn giản.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0