Hối Tiếc

Chương 4

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

Tiết học này kéo dài bao lâu, tôi nhìn chằm chằm tờ giấy đó bấy lâu.

 

Lúc tan học, bất ngờ nhìn thấy chú Tống ở trường.

 

Vì thành tích xuống dốc không phanh của Tống Dương Khanh, chú Tống được chủ nhiệm lớp mời tới.

 

Thấy tôi, chú ấy sửng sốt: "Hôm đó thấy nhà cháu trống không, là muốn chuyển nhà sao Úc Vũ.”

 

“Vâng ạ" Tôi nắm chặt cặp sách: "Cha mẹ cháu ly hôn rồi.”

 

Sắc mặt chú Tống cứng đờ: "Đột nhiên như vậy...Dương Khanh biết chưa?”

 

Trong trí nhớ của chú Tống, nhà tôi có chuyện gì, cho tới bây giờ Tống Dương Khanh đều biết trước tiên. Thậm chí tất cả mọi chuyện ở nhà tôi, chú Tống đều biết được từ miệng Tống Dương Khanh.

 

“Có lẽ là không biết ạ.” Tôi muốn cười một tiếng nhưng lại phát hiện cười không nổi.

 

Những năm gần đây được chú Tống chăm sóc, trước khi đi tôi cúi người thật sâu với chú.

 

“Chú Tống... Chú giữ sức khoẻ ạ.”

 

Chú Tống đứng đó cau mày hồi lâu rồi lẩm bẩm: "Chuyện lớn như vậy, sao Dương Khanh lại không biết chứ?"

 

Lúc này, hẳn là Tống Dương Khanh ở bên cạnh Hạ Vãn Lâm nhìn cô ta chăm chú và mỉm cười. Sao có thể chú ý tới người bên ngoài.

 

“Cũng không phải chuyện lớn gì ạ,” Tôi rũ mắt: "Vậy tạm biệt chú Tống.”

 

Mọi cuộc gặp gỡ đều phải chia ly. Cha mẹ tôi ở chung hơn mười năm, tôi và Tống Dương Khanh cũng không ngoại lệ.

 

10

 

Ngày trở về trường chuyển sách, tôi đứng ở tầng cao nhất nhìn xuống.

 

Một buổi chiều yên tĩnh ở ngôi trường tràn ngập hồi ức này. Ánh hoàng hôn rất đẹp, rất đẹp.

 

Tống Dương Khanh nói, muốn cùng tôi ngắm mặt trời lặn một vạn lần. Vì vậy, tôi đã ngắm hoàng hôn rất nhiều vào ngày hôm đó.

 

Bàn học của Tống Dương Khanh vẫn trống không, cậu ta bị trường xử phạt về nhà để suy ngẫm về hành động của mình.

 

Không chỉ tôi mà cả lớp đều hơi hoảng hốt. Tựa như chuyện Tống Dương Khanh vẫn luôn ngồi vững vị trí nhất khối mới ngày hôm qua.

 

"Cậu chuyển trường... cậu ấy có biết không?"

 

Tôi hơi giật mình, không rõ vì sao tất cả mọi người theo bản năng hỏi vấn đề này.

 

Bạn nữ bàn sau khoát tay: "Không có ý gì khác, chỉ là cảm giác thôi. Tống Dương Khanh hình như rất coi trọng người bạn như cậu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cảm giác cậu ấy cũng không thích cô nàng chuyển trường kia, thật sự chúng tôi đều cảm thấy, đối với Tống Dương Khanh, so với Hạ Vãn Lâm cậu vẫn quan trọng hơn.”

 

“Mấy ngày hôm trước lúc cậu không tới trường, Tống Dương Khanh sẽ theo bản năng giúp cậu dọn bàn.”

 

“Trước nay Tống Dương Khanh không ngẩn người nhưng mấy ngày cậu không đi học, cậu ấy luôn nhìn chằm chằm vị trí của cậu đến xuất thần.”

 

“Hạ Vãn Lâm vì chuyện này mà náo loạn với cậu ấy, cho nên mới bị thầy phát hiện cho về nhà suy ngẫm lại.”

 

Cô bạn này nói chuyện rất nhiều. Ý của cô ấy là cô ấy rất tò mò về phản ứng của Tống Dương Khanh sau khi cậu ta phát hiện ra tôi chuyển trường.

                                                  

Không chỉ cô ấy, rất nhiều người muốn xem.

 

Tôi rũ mắt suy nghĩ phản ứng của Tống Dương Khanh. Chỉ hồi tưởng được vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ của cậu ta sau khi tôi điên cuồng tìm cậu ta suốt cả đêm.

 

Tống Dương Khanh như vậy. Cậu ta sẽ để ý sao. Tôi cũng không phân biệt được.

 

11

 

Tôi lại thấy Hạ Vãn Lâm.

 

Cô ta đứng ở cổng trường, vẫn là chiếc váy ngắn đêm đó.

 

Cô ta kiêu ngạo như người chiến thắng, bày ra tư thái đánh giá tôi, ngăn tôi lại, cười khanh khách nói cho tôi biết: "Thành thật mà nói, lúc đầu nhìn thấy cậu, tôi hơi lo lắng. Dù sao thì cậu cũng rất đặc biệt với cậu ấy. Nhưng bây giờ thấy cậu sắp rời đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm."

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi nghĩ mình sẽ buồn khi nghe những lời này. Nhưng có lẽ lúc đó tôi đã tê liệt và không cảm thấy gì cả.

 

Hạ Vãn Lâm nhìn tôi mỉm cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, tin tức tôi là người công lược ngày hôm đó cậu nói với cậu ấy chưa? Tôi thấy cậu tìm cậu ấy dưới trời mưa lớn, trông thật nhếch nhác. Cậu hẳn là rất thích cậu ấy.”

 

Cô ta vuốt đuôi tóc: "Nhưng tôi thích như vậy, cướp người từ bên cạnh người khác. Rất thử thách phải không?"

 

Cô ta cười rộ lên, đôi mắt cong cong, như thể cô ta đã làm được điều gì đó rất tuyệt vời.

 

“Vậy sao?” Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm và nói nhỏ: “Tôi không cần. Có thể cướp đi, chưa bao giờ thuộc về tôi. Cậu muốn như vậy, thì tặng cho cậu.”

 

Nụ cười của Hạ Vãn Lâm cứng đờ bên miệng. Có lẽ cô ta cảm thấy thất vọng vì không thấy được điều cô ta muốn thấy ở tôi.  

 

Trước khi đi, tôi bất ngờ ngoái lại nhìn: "Nếu quả thật nắm chắc như vậy, cậu hẳn là sẽ không cố ý đến trước mặt tôi khoe khoang đâu nhỏ?"

 

Sắc mặt cô ta trắng bệch, giống như bị thứ gì đó đ.â.m vậy: "Nghe nói công lược thất bại, cậu sẽ biến mất, đúng không?"

 

Lông mày Hạ Vãn Lâm dần nhíu lại, cảnh giác nhìn tôi: "Cậu có ý gì?"

 

“Không có gì.” Tôi xoay người.

 

Tôi không có thời gian để nói với Tống Dương Khanh rằng tôi phải đi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0