Chương 5
Chưa rõ
2025-03-18 20:46:03
12
Ngày tôi rời đi là một ngày u ám.
Dường như tất cả những ký ức tồi tệ đều là vào một ngày u ám.
Tôi cố gắng nhìn lên. Dự báo cho biết sẽ có mưa lớn trong vài giờ tới. Thành phố này thường xuyên có mưa dầm, khiến tôi chán ghét.
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm nhà ga, cười cười đột nhiên chóp mũi cay cay.
Thật ra đêm mưa to đó, tôi biết rõ mình muốn cái gì. Chỉ cần Tống Dương Khanh không nuốt lời, tôi có thể chọn ở lại. Cuộc đời u ám của tôi, chỉ còn lại một tia sáng chiếu vào.
Trong một tuần ở nhà một mình, tôi đến cửa hàng bánh kem chọn một chiếc bánh kem đắt tiền nhất.
Đầu năm chúng tôi đã nói sẽ ở bên nhau. Tôi ghét những người thất hứa, tôi sẽ không trở thành một trong số họ.
Cắm nến vào, tôi nhắm mắt mở miệng:
“Sinh nhật vui vẻ, Kiều Úc Vũ.”
“Sinh nhật vui vẻ, Tống Dương Khanh.”
Thổi nến xong, một mình tôi ăn hết bánh kem.
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng từ lúc tôi trở nên phụ thuộc vào người khác, chúng tôi đã định sẵn phải xa nhau. Cuối cùng ở bên cạnh mình, sẽ chỉ là mình.
Tôi cầm điện thoại, cuối cùng cũng liên lạc với Tống Dương Khanh:
[Tống Dương Khanh.]
[Tôi đã làm thủ tục chuyển trường.]
[Tôi phải đi.]
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại đổ chuông.
Tôi rũ mắt, bình tĩnh cúp máy.
Nhưng một giây sau, di động lại rung lên.
Giống như đêm đó tôi gọi điện thoại cho Tống Dương Khanh vậy. Cố chấp, hết lần này đến lần khác gọi tới, nhưng không được tiếp nhận.
Thời khắc quyết định từ bỏ, sẽ không muốn quay đầu lại nữa.
Nhưng trước khi lên xe, trong nhà ga ồn ào, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Kiều Úc Vũ!”
Cả người tôi chấn động. Kéo chặt vali, tôi không quay đầu lại, tăng tốc đi vào bên trong.
Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay tôi. Tôi theo cổ tay ngẩng đầu nhìn, thấy được khuôn mặt hoảng hốt của Tống Dương Khanh.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nhưng trán Tống Dương Khanh một tầng mồ hôi. Ngực cậu ta phập phồng kịch liệt, tiếng thở gấp gáp. Ánh mắt chậm rãi nhìn thoáng qua hành lý của tôi, như là ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tay nắm lấy cổ tay tôi vô thức siết chặt, giọng nói của cậu ta mang theo run rẩy: “Chuyển cái gì?... Cậu muốn đi đâu?”
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, từ từ rút tay về, giương mắt cười nói với cậu ta: “Tống Dương Khanh, cậu nuốt lời rồi. Cho nên tôi cũng phải đi.”
Đôi mắt Tống Dương Khanh gần như đỏ lên trong phút chốc, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm đó, người từ trước đến nay được mọi người xem là thiên chi kiêu tử đệ nhất khối, đã cầu xin tôi bằng giọng run rẩy: “Có thể đừng đi được không.”
Tôi xoay người không nói gì, kéo hành lý, từng bước đi xa.
13
Ngoài cửa sổ sắc trời lại tối. Hình như lại sắp mưa.
Từ khi họp phụ huynh xong, Chú Tống liền đi công tác. Về nhà kiểm điểm mấy ngày nay chỉ có một mình Tống Dương Khanh. Không hiểu sao, cậu ta lại cảm thấy rất loạn. Trong đầu đều là hình dáng nhếch nhác của Kiều Úc Vũ ướt đẫm dưới cơn mưa lớn đêm đó. Câu nói "Chúng ta vốn không có quan hệ gì cả" bình thản của Kiều Úc Vũ vẫn luôn ám ảnh Tống Dương Khanh.
Làm sao có thể không quan trọng. Lúc trước bọn họ đã nói, muốn vào cùng một trường đại học. Tống Dương Khanh bỗng nhiên lật phiếu điểm Kiều Úc Vũ đưa. Màu đỏ tươi chói mắt, bất ngờ đột nhiên thu hút sự chú ý. Tườ phiếu điểm này nhăn nhúm, không biết bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay bao lâu.
Tống Dương Khanh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở. Cảm giác buồn bã và nghẹt thở chưa từng có. Những cảm xúc lúc ấy không kịp phản ứng, lúc này tựa hồ đều bao vây cậu ta lại.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kiều Úc Vũ đợi cậu ta ở cửa bao lâu, đội mưa trong đêm tối tìm cậu ta bao lâu. Lúc ấy làm sao cậu ta có thể hời hợt nói ra những lời này.
Tia chớp lóe lên trên bầu trời.
Tống Dương Khanh mạnh mẽ đứng lên, mong muốn đi tìm Kiều Úc Vũ lên đến đỉnh điểm.
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy mình hoang đường.
Bây giờ Tống Dương Khanh không muốn gì cả. Không muốn Hạ Vãn Lâm, cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược. Cậu ta chỉ muốn nói cho Kiều Úc Vũ, cậu ta không nuốt lời, cậu ta không muốn nuốt lời.
Thành tích rớt xuống không thành vấn đề, chỉ cần cậu ta muốn, rất nhanh có thể lấy lại.
Tống Dương Khanh cố gắng bình ổn hô hấp, tìm ô trong tủ.
Vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên một tiếng.
Tống Dương Khanh nhìn ghi chú trên màn hình, bỗng nhiên cứng đờ, run tay mở tin nhắn.
Chỉ ba câu đơn giản nhưng Tống Dương Khanh lại nhìn chằm chằm mấy phút.
[Tống Dương Khanh.]
[Tôi đã làm thủ tục chuyển trường.]
[Tôi phải đi.]
14
Có một tiếng nổ lớn.
Trời đổ mưa rất to.
Chiếc ô trên tay còn chưa kịp bung ra, rơi trên vai ướt một cùng. Sắc mặt Tống Dương Khanh trắng bệch.
Đáy mắt Tống Dương Khanh mờ mịt, là học bá luôn đứng đầu khối, bỗng nhiên không hiểu mấy câu đơn giản này. Cậu ta giơ tay che màn hình, đầu ngón tay trả lời tin nhắn đều phát run:
[Có ý gì?]
[Đi đâu?]
Tống Dương Khanh đứng trong mưa, không đợi được trả lời.
Cậu ta ném ô lao vào trong mưa, chạy về phía nhà Kiều Úc Vũ.
Ngày tôi rời đi là một ngày u ám.
Dường như tất cả những ký ức tồi tệ đều là vào một ngày u ám.
Tôi cố gắng nhìn lên. Dự báo cho biết sẽ có mưa lớn trong vài giờ tới. Thành phố này thường xuyên có mưa dầm, khiến tôi chán ghét.
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm nhà ga, cười cười đột nhiên chóp mũi cay cay.
Thật ra đêm mưa to đó, tôi biết rõ mình muốn cái gì. Chỉ cần Tống Dương Khanh không nuốt lời, tôi có thể chọn ở lại. Cuộc đời u ám của tôi, chỉ còn lại một tia sáng chiếu vào.
Trong một tuần ở nhà một mình, tôi đến cửa hàng bánh kem chọn một chiếc bánh kem đắt tiền nhất.
Đầu năm chúng tôi đã nói sẽ ở bên nhau. Tôi ghét những người thất hứa, tôi sẽ không trở thành một trong số họ.
Cắm nến vào, tôi nhắm mắt mở miệng:
“Sinh nhật vui vẻ, Kiều Úc Vũ.”
“Sinh nhật vui vẻ, Tống Dương Khanh.”
Thổi nến xong, một mình tôi ăn hết bánh kem.
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng từ lúc tôi trở nên phụ thuộc vào người khác, chúng tôi đã định sẵn phải xa nhau. Cuối cùng ở bên cạnh mình, sẽ chỉ là mình.
Tôi cầm điện thoại, cuối cùng cũng liên lạc với Tống Dương Khanh:
[Tống Dương Khanh.]
[Tôi đã làm thủ tục chuyển trường.]
[Tôi phải đi.]
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại đổ chuông.
Tôi rũ mắt, bình tĩnh cúp máy.
Nhưng một giây sau, di động lại rung lên.
Giống như đêm đó tôi gọi điện thoại cho Tống Dương Khanh vậy. Cố chấp, hết lần này đến lần khác gọi tới, nhưng không được tiếp nhận.
Thời khắc quyết định từ bỏ, sẽ không muốn quay đầu lại nữa.
Nhưng trước khi lên xe, trong nhà ga ồn ào, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Kiều Úc Vũ!”
Cả người tôi chấn động. Kéo chặt vali, tôi không quay đầu lại, tăng tốc đi vào bên trong.
Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay tôi. Tôi theo cổ tay ngẩng đầu nhìn, thấy được khuôn mặt hoảng hốt của Tống Dương Khanh.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nhưng trán Tống Dương Khanh một tầng mồ hôi. Ngực cậu ta phập phồng kịch liệt, tiếng thở gấp gáp. Ánh mắt chậm rãi nhìn thoáng qua hành lý của tôi, như là ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tay nắm lấy cổ tay tôi vô thức siết chặt, giọng nói của cậu ta mang theo run rẩy: “Chuyển cái gì?... Cậu muốn đi đâu?”
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, từ từ rút tay về, giương mắt cười nói với cậu ta: “Tống Dương Khanh, cậu nuốt lời rồi. Cho nên tôi cũng phải đi.”
Đôi mắt Tống Dương Khanh gần như đỏ lên trong phút chốc, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm đó, người từ trước đến nay được mọi người xem là thiên chi kiêu tử đệ nhất khối, đã cầu xin tôi bằng giọng run rẩy: “Có thể đừng đi được không.”
Tôi xoay người không nói gì, kéo hành lý, từng bước đi xa.
13
Ngoài cửa sổ sắc trời lại tối. Hình như lại sắp mưa.
Từ khi họp phụ huynh xong, Chú Tống liền đi công tác. Về nhà kiểm điểm mấy ngày nay chỉ có một mình Tống Dương Khanh. Không hiểu sao, cậu ta lại cảm thấy rất loạn. Trong đầu đều là hình dáng nhếch nhác của Kiều Úc Vũ ướt đẫm dưới cơn mưa lớn đêm đó. Câu nói "Chúng ta vốn không có quan hệ gì cả" bình thản của Kiều Úc Vũ vẫn luôn ám ảnh Tống Dương Khanh.
Làm sao có thể không quan trọng. Lúc trước bọn họ đã nói, muốn vào cùng một trường đại học. Tống Dương Khanh bỗng nhiên lật phiếu điểm Kiều Úc Vũ đưa. Màu đỏ tươi chói mắt, bất ngờ đột nhiên thu hút sự chú ý. Tườ phiếu điểm này nhăn nhúm, không biết bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay bao lâu.
Tống Dương Khanh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở. Cảm giác buồn bã và nghẹt thở chưa từng có. Những cảm xúc lúc ấy không kịp phản ứng, lúc này tựa hồ đều bao vây cậu ta lại.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kiều Úc Vũ đợi cậu ta ở cửa bao lâu, đội mưa trong đêm tối tìm cậu ta bao lâu. Lúc ấy làm sao cậu ta có thể hời hợt nói ra những lời này.
Tia chớp lóe lên trên bầu trời.
Tống Dương Khanh mạnh mẽ đứng lên, mong muốn đi tìm Kiều Úc Vũ lên đến đỉnh điểm.
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy mình hoang đường.
Bây giờ Tống Dương Khanh không muốn gì cả. Không muốn Hạ Vãn Lâm, cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược. Cậu ta chỉ muốn nói cho Kiều Úc Vũ, cậu ta không nuốt lời, cậu ta không muốn nuốt lời.
Thành tích rớt xuống không thành vấn đề, chỉ cần cậu ta muốn, rất nhanh có thể lấy lại.
Tống Dương Khanh cố gắng bình ổn hô hấp, tìm ô trong tủ.
Vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên một tiếng.
Tống Dương Khanh nhìn ghi chú trên màn hình, bỗng nhiên cứng đờ, run tay mở tin nhắn.
Chỉ ba câu đơn giản nhưng Tống Dương Khanh lại nhìn chằm chằm mấy phút.
[Tống Dương Khanh.]
[Tôi đã làm thủ tục chuyển trường.]
[Tôi phải đi.]
14
Có một tiếng nổ lớn.
Trời đổ mưa rất to.
Chiếc ô trên tay còn chưa kịp bung ra, rơi trên vai ướt một cùng. Sắc mặt Tống Dương Khanh trắng bệch.
Đáy mắt Tống Dương Khanh mờ mịt, là học bá luôn đứng đầu khối, bỗng nhiên không hiểu mấy câu đơn giản này. Cậu ta giơ tay che màn hình, đầu ngón tay trả lời tin nhắn đều phát run:
[Có ý gì?]
[Đi đâu?]
Tống Dương Khanh đứng trong mưa, không đợi được trả lời.
Cậu ta ném ô lao vào trong mưa, chạy về phía nhà Kiều Úc Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro