Chương 6
Chưa rõ
2025-03-18 20:46:03
Con đường này Tống Dương Khanh đã đi không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng có thể đi tới. Nhưng lúc đứng ở trước cánh cửa trống rỗng, lần đầu cậu ta tiên hy vọng mình đi nhầm đường.
Cửa phòng khép hờ, đồ đạc bên trong đã sớm dọn sạch.
Là khi nào.
Họ lại cãi nhau nữa à?
Hay là, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn.
Cậu ta không biết gì cả.
Khóe mắt Tống Dương Khanh đỏ lên. Cậu ta gần như không do dự, xoay người đi về phía nhà ga.
Trên đường, Tống Dương Khanh không ngừng gọi điện thoại cho Kiều Úc Vũ.
Sau một loạt âm thanh nhắc nhở, truyền đến giọng tổng đài lạnh như băng.
Cậu ta chưa từ bỏ ý định, cố chấp gọi, hết lần này đến lần khác nhưng không một lần nào cuộc gọi được kết nối.
Cuối cùng, cậu ta run tay gửi tin nhắn cho Kiều Úc Vũ: [Làm ơn, nghe điện thoại.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
15
Nhà ga kín người, Tống Dương Khanh không ngừng xuyên qua đám đông, không dám dừng lại một giây nào.
Tống Dương Khanh chưa từng nghĩ tới, Kiều Úc Vũ sẽ rời đi. Cho nên lúc cô gỡ ngón tay của cậu ra, cười nói muốn đi. Khoảnh khắc đó, đầu óc Tống Dương Khanh đều trống rỗng. Cậu ta thậm chí còn quên kéo cô một lần nữa. Nhưng hình như cũng không có cách nào để giữ chặt.
Tống Dương Khanh cứ như vậy nhìn bóng lưng Kiều Úc Vũ, hòa vào trong đám đông, hoàn toàn không nhìn thấy tung tích.
Tống Dương Khanh ngồi sững sờ thật lâu ở nhà ga, rồi ma xui quỷ khiến chạy tới nhà Kiều Úc Vũ.
Bây giờ nơi này không còn gọi là nhà nữa.
Không gian rung chuyển.
Tống Dương Khanh đứng trong căn phòng trống trải này thật lâu thật lâu, từ sáng đến tối.
Thỉnh thoảng có hàng xóm đi ngang qua nhận ra cậu ta là người thường xuyên tới tìm Kiều Úc Vũ, kỳ quái hỏi cậu: "Bọn họ chuyển nhà lâu rồi, cậu không biết sao?"
Tống Dương Khanh mờ mịt lắc đầu.
Hàng xóm càng kỳ quái: "Không phải cậu và Úc Vũ tổ chức sinh nhật sao, mấy ngày hôm trước tôi còn thấy con bé mua bánh kem, ở trong nhà chúc mình và cậu sinh nhật vui vẻ. Kỳ lạ ghê, không phải cậu thì cô nhóc Úc Vũ này nói với ai...”
Giọng hàng xóm càng lúc càng nhỏ, nhìn khuôn mặt chàng trai trẻ càng ngày càng trắng bệch, im lặng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Dương Khanh bỗng nhiên hoảng hốt, ngay cả đứng cũng không vững. Sinh nhật của bọn họ cách nhau rất xa. Đầu năm nay, Tống Dương Khanh hỏi Úc Vũ, sinh nhật năm nay có thể ở bên nhau hay không.
Kiều Úc Vũ khi đó không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Cô gật đầu thật mạnh: “Vậy chúng ta ai cũng không thể nuốt lời nhé.”
Hồi ức khi đó tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m mạnh vào lồng n.g.ự.c Tống Dương Khanh. Dây cung căng thẳng của Tống Dương Khanh như đột nhiên đứt đoạn.
Cậu ta tìm kiếm khắp căn phòng trống trải, mò mẫm, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng phát hiện một tờ giấy và một cái vòng tay trên bệ cửa sổ.
Tống Dương Khanh cầm lấy vòng tay. Trên tờ giấy không có tin nhắn nào. Chỉ là một vài câu đơn giản của một bài hát: [Lời hứa mãi mãi mà chúng ta dành cho nhau đã tan vỡ. Tôi mong đợi rằng sẽ không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Bạn phải nhắm chặt mắt lại mới có thể nhìn thấy. Những hình ảnh từng ấm áp và tươi đẹp.]
Tờ giấy nhăn nhúm, giống như là nhiều lần bị ướt lại bị hong khô.
Tay cầm giấy của Tống Dương Khanh run rẩy, cậu ta cúi xuống, không dám tưởng tượng cảnh Kiều Úc Vũ một mình trong căn phòng này đã viết những lời bài hát đó.
Nghĩ sâu một chút, cảm giác hít thở không thông ùn ùn kéo đến đập vào mặt. Tống Dương Khanh chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như vậy.
"Xin lỗi…"
Trong bóng tối, chàng trai trẻ ở trong phòng sụp đổ khóc không thành tiếng.
16
Khi âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên, Hạ Vãn Lâm còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể làm cho tốc độ công lược nhanh hơn. Gần đây cho dù làm cái gì, tiến độ vẫn dừng lại không tiến lên. Cô ta dần dần bắt đầu lo lắng.
Cho đến khi âm thanh cảnh báo của hệ thống đột nhiên vang lên:
[Cảnh báo! Điểm thiện cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh!]
[Lặp lại! Điểm thiện cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh!]
Hạ Vãn Lâm bỗng nhiên ngồi dậy, hoảng sợ nhìn điểm công lược trong bảng giảm mạnh, cuối cùng trở về 0.
“Chuyện gì xảy ra, tôi đã công lược lâu như vậy mà.”
Cô ta trừng to hai mắt: "Tống Dương Khanh, cậu ấy làm sao vậy???”
Hạ Vãn Lâm cầm ô chạy một mạch đến nhà Tống Dương Khanh.
Không tìm được Tống Dương Khanh. Gần như vô thức, cô ta quay người chạy về phía nhà Kiều Úc Vũ.
Trên đường, bất chợt nghĩ đến câu nói của Kiều Úc Vũ lúc ở cổng trường: “Nghe nói công lược thất bại, cậu sẽ biến mất phải không?”, Hạ Vãn Lâm luống cuống, dưới chân lảo đảo.
Cô ta làm tất cả, đều là vì ép Kiều Úc Vũ rời đi. Bây giờ Kiều Úc Vũ đã rời đi, việc công nên diễn ra suôn sẻ mới phải. Điểm công lược sao có thể biến mất toàn bộ trong chớp mắt. Một ý nghĩ khủng khiếp dâng lên trong lòng.
“Sẽ không.” Hạ Vãn lâm lẩm bẩm: “Tôi sẽ không thất bại.”
Cửa phòng khép hờ, đồ đạc bên trong đã sớm dọn sạch.
Là khi nào.
Họ lại cãi nhau nữa à?
Hay là, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn.
Cậu ta không biết gì cả.
Khóe mắt Tống Dương Khanh đỏ lên. Cậu ta gần như không do dự, xoay người đi về phía nhà ga.
Trên đường, Tống Dương Khanh không ngừng gọi điện thoại cho Kiều Úc Vũ.
Sau một loạt âm thanh nhắc nhở, truyền đến giọng tổng đài lạnh như băng.
Cậu ta chưa từ bỏ ý định, cố chấp gọi, hết lần này đến lần khác nhưng không một lần nào cuộc gọi được kết nối.
Cuối cùng, cậu ta run tay gửi tin nhắn cho Kiều Úc Vũ: [Làm ơn, nghe điện thoại.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
15
Nhà ga kín người, Tống Dương Khanh không ngừng xuyên qua đám đông, không dám dừng lại một giây nào.
Tống Dương Khanh chưa từng nghĩ tới, Kiều Úc Vũ sẽ rời đi. Cho nên lúc cô gỡ ngón tay của cậu ra, cười nói muốn đi. Khoảnh khắc đó, đầu óc Tống Dương Khanh đều trống rỗng. Cậu ta thậm chí còn quên kéo cô một lần nữa. Nhưng hình như cũng không có cách nào để giữ chặt.
Tống Dương Khanh cứ như vậy nhìn bóng lưng Kiều Úc Vũ, hòa vào trong đám đông, hoàn toàn không nhìn thấy tung tích.
Tống Dương Khanh ngồi sững sờ thật lâu ở nhà ga, rồi ma xui quỷ khiến chạy tới nhà Kiều Úc Vũ.
Bây giờ nơi này không còn gọi là nhà nữa.
Không gian rung chuyển.
Tống Dương Khanh đứng trong căn phòng trống trải này thật lâu thật lâu, từ sáng đến tối.
Thỉnh thoảng có hàng xóm đi ngang qua nhận ra cậu ta là người thường xuyên tới tìm Kiều Úc Vũ, kỳ quái hỏi cậu: "Bọn họ chuyển nhà lâu rồi, cậu không biết sao?"
Tống Dương Khanh mờ mịt lắc đầu.
Hàng xóm càng kỳ quái: "Không phải cậu và Úc Vũ tổ chức sinh nhật sao, mấy ngày hôm trước tôi còn thấy con bé mua bánh kem, ở trong nhà chúc mình và cậu sinh nhật vui vẻ. Kỳ lạ ghê, không phải cậu thì cô nhóc Úc Vũ này nói với ai...”
Giọng hàng xóm càng lúc càng nhỏ, nhìn khuôn mặt chàng trai trẻ càng ngày càng trắng bệch, im lặng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Dương Khanh bỗng nhiên hoảng hốt, ngay cả đứng cũng không vững. Sinh nhật của bọn họ cách nhau rất xa. Đầu năm nay, Tống Dương Khanh hỏi Úc Vũ, sinh nhật năm nay có thể ở bên nhau hay không.
Kiều Úc Vũ khi đó không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Cô gật đầu thật mạnh: “Vậy chúng ta ai cũng không thể nuốt lời nhé.”
Hồi ức khi đó tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m mạnh vào lồng n.g.ự.c Tống Dương Khanh. Dây cung căng thẳng của Tống Dương Khanh như đột nhiên đứt đoạn.
Cậu ta tìm kiếm khắp căn phòng trống trải, mò mẫm, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng phát hiện một tờ giấy và một cái vòng tay trên bệ cửa sổ.
Tống Dương Khanh cầm lấy vòng tay. Trên tờ giấy không có tin nhắn nào. Chỉ là một vài câu đơn giản của một bài hát: [Lời hứa mãi mãi mà chúng ta dành cho nhau đã tan vỡ. Tôi mong đợi rằng sẽ không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Bạn phải nhắm chặt mắt lại mới có thể nhìn thấy. Những hình ảnh từng ấm áp và tươi đẹp.]
Tờ giấy nhăn nhúm, giống như là nhiều lần bị ướt lại bị hong khô.
Tay cầm giấy của Tống Dương Khanh run rẩy, cậu ta cúi xuống, không dám tưởng tượng cảnh Kiều Úc Vũ một mình trong căn phòng này đã viết những lời bài hát đó.
Nghĩ sâu một chút, cảm giác hít thở không thông ùn ùn kéo đến đập vào mặt. Tống Dương Khanh chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như vậy.
"Xin lỗi…"
Trong bóng tối, chàng trai trẻ ở trong phòng sụp đổ khóc không thành tiếng.
16
Khi âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên, Hạ Vãn Lâm còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể làm cho tốc độ công lược nhanh hơn. Gần đây cho dù làm cái gì, tiến độ vẫn dừng lại không tiến lên. Cô ta dần dần bắt đầu lo lắng.
Cho đến khi âm thanh cảnh báo của hệ thống đột nhiên vang lên:
[Cảnh báo! Điểm thiện cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh!]
[Lặp lại! Điểm thiện cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh!]
Hạ Vãn Lâm bỗng nhiên ngồi dậy, hoảng sợ nhìn điểm công lược trong bảng giảm mạnh, cuối cùng trở về 0.
“Chuyện gì xảy ra, tôi đã công lược lâu như vậy mà.”
Cô ta trừng to hai mắt: "Tống Dương Khanh, cậu ấy làm sao vậy???”
Hạ Vãn Lâm cầm ô chạy một mạch đến nhà Tống Dương Khanh.
Không tìm được Tống Dương Khanh. Gần như vô thức, cô ta quay người chạy về phía nhà Kiều Úc Vũ.
Trên đường, bất chợt nghĩ đến câu nói của Kiều Úc Vũ lúc ở cổng trường: “Nghe nói công lược thất bại, cậu sẽ biến mất phải không?”, Hạ Vãn Lâm luống cuống, dưới chân lảo đảo.
Cô ta làm tất cả, đều là vì ép Kiều Úc Vũ rời đi. Bây giờ Kiều Úc Vũ đã rời đi, việc công nên diễn ra suôn sẻ mới phải. Điểm công lược sao có thể biến mất toàn bộ trong chớp mắt. Một ý nghĩ khủng khiếp dâng lên trong lòng.
“Sẽ không.” Hạ Vãn lâm lẩm bẩm: “Tôi sẽ không thất bại.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro