Hối Tiếc

Chương 7

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

 

17

 

Hạ Vãn Lâm dừng lại ở cửa.

 

Cô ta nhìn Tống Dương Khanh một mình trầm mặc trong căn phòng trống trải. Đó là Tống Dương Khanh mà cô ta chưa từng thấy bao giờ.

 

Tống Dương Khanh ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Lâm một cái, không nói gì cả, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm tờ giấy trên bệ cửa sổ. Bất kể Hạ Vãn Lâm nói cái gì, làm ầm cái gì. Cậu ta cũng đều im lặng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

 

“A Khanh, cậu sao vậy.” Hạ Vãn Lâm bật khóc: “Cậu đừng không để ý tới tôi.”

 

Nhưng vì sự xuất hiện của cô ta đã khiến Tống Dương Khanh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

 

Trước khi đi, Tống Dương Khanh cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu ta nhìn Hạ Vãn Lâm, bình tĩnh nói: "Tôi thực sự hối hận. Về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi chán ghét bản thân mình, cũng không thích cậu.”

 

Hạ Vãn Lâm hoàn toàn luống cuống: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

 

Cô ta không thể chấp nhận được hậu quả công lược thất bại.

 

Trả lời Hạ Vãn Lâm sự im lặng. Cho dù cô ta nói cái gì, làm cái gì, tiến độ công lược tựa như một vũng nước, không còn tiến triển gì nữa.

 

18

 

Kiều Úc Vũ chuyển nhà, cũng chuyển trường.

 

Tống Dương Khanh như là bỗng nhiên yên lặng. Điều duy nhất cậu ta thường xuyên hỏi, chính là có biết Kiều Úc Vũ chuyển đi đâu không.

 

Trong lớp không ai trả lời được. Cậu ta càng thêm thường xuyên đi vào trong căn nhà không có người ở kia, giống như điều cậu ta vẫn thường làm thật lâu, thật lâu trước kia, cậu ta đẩy cửa ra, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Úc Vũ, đi ngắm trăng không?"

 

Căn phòng trống vắng trong bóng tối trầm tĩnh, chàng trai trẻ đợi thật lâu nhưng không đợi được trả lời. Cậu ta ngẩn người nhìn chằm chằm cửa nhà quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mắt.

 

Vào giờ khắc này, Tống Dương Khanh cuối cùng cũng hiểu được, cô gái làm bạn với cậu ta rất nhiều ngày đêm thật sự đã hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu ta.

 

19

 

Sau khi chuyển đến thành phố A, tôi mất ngủ một thời gian.

 

Bạn nữ bàn sau ở trường cũ thường xuyên gửi cho tôi chuyện bát quái ở trường, phần lớn đều có liên quan đến Tống Dương Khanh. Từ sau khi tôi nghỉ học, suốt mấy ngày Tống Dương Khanh không tới trường. Cô ấy cảm giác cả người Tống Dương Khanh đều thay đổi.

 

Sau đó, quan hệ giữa Tống Dương Khanh và Hạ Vãn Lâm dường như tan vỡ.

Hạ Vãn Lâm luôn đến lớp tìm Tổng Dương Khanh, nhưng cậu ta chẳng chịu nói câu nào.

 

Điều Tống Dương Khanh hỏi nhiều nhất, chính là có ai biết tôi chuyển đi đâu không.

 

Và gần đây Tống Dương Khanh đã đi học lại.

 

Nhắc tới chuyện này, trong giọng nói của cô ấy mang theo hâm mộ: [Học bá không hổ là học bá, Tống Dương Khanh lại một lần nữa ngồi vào vị trí nhất khối.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi ngắt lời cô ấy: [Cảm ơn cậu, nhưng những điều có liên quan đến cậu ta, đừng nói cho tôi nghe nữa.]

 

Tôi không muốn biết, về sau cũng không liên quan tới tôi nữa.

 

Cô ấy trầm mặc vài phút: [Mấy ngày nay cậu ta lại hỏi chỗ ở của cậu. Muốn nói cho cậu ta biết không?]

 

Tôi cầm di động sửng sốt một hồi lâu, chậm rãi gõ chữ: [Không được.]

 

20

 

Thành phố A cách nơi này rất xa, hơn nữa chỉ có một người bà con xa ở đây.

 

Tôi thuê nhà gần trường học, bình thường sẽ sống ở đó.

 

Vì ở trong một môi trường xa lạ, tôi tập trung toàn bộ năng lượng vào việc học.

 

Hai tháng sau khi chuyển trường, tôi thành công giành được hạng nhất lớp. Không ít bạn học đến chúc mừng, ngay cả giáo viên cũng nói lớp họ nhảy dù đứng đầu khối.

 

Tôi nhìn chằm chằm phiếu điểm, cảm cuối cùng cũng có chuyện làm mình vui vẻ.

Mọi thứ dần đi đúng quỹ đạo, bình thản thuận lợi.

 

Cho đến khi trong trường có tin đồn, nói rằng gần đây mỗi tuần đều có một anh chàng rất đẹp trai xuất hiện gần cổng trường, luôn nói là đang đợi người. Nhưng lâu như vậy cũng không thấy cậu ta đợi được ai.

 

Không ít người thích tham gia náo nhiệt, thứ bảy kéo đến cổng trường để xem.

 

Tôi không hứng thú lắm, huống hồ trời càng ngày càng lạnh, có đôi khi cuối tuần cũng không muốn trở về phòng trọ, lười đến mức chỉ ở lại ký túc xá đọc sách.

 

Thỉnh thoảng người trong ký túc xá nhìn thấy chàng trai kia sẽ bàn tán xôn xao.

 

“Hôm nay bên ngoài lạnh quá, anh chàng kia lại tới nữa rồi.”

 

“Tôi cũng thấy, đã tới bao nhiêu lần rồi. Cậu ta rốt cuộc đang đợi ai nhỉ?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Có một cô gái cuộn chăn cảm thán: “Không biết, tôi chỉ biết là thật sự rất lạnh, đứng ở bên ngoài mấy phút sẽ đông cứng. Hơn nữa nghe nói cậu ta là người của thành phố S.”

 

"Nơi đó cách thành phố A rất xa!"

 

Tôi rũ mắt nhìn chằm chằm sách, hoảng hốt xuất thần.

 

21

 

Sau một kỳ thi nữa, tôi vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

 

Ngày đó, tuyết đầu mùa rơi. Trước cổng trường, trong đám đông, vừa ngước mắt lên, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. Loại cảm giác quen thuộc đến nỗi, gần như vô thức, hơi thở của tôi ngừng lại trong nháy mắt.

 

Trận tuyết đầu mùa đang rơi và tích tụ một lớp tuyết trên rất dày mặt đất, đạp lên tuyết sẽ nghe tiếng cọt kẹt.

 

Tống Dương Khanh đứng trong tuyết, ánh mắt từ xa nhìn lại. Trong mắt cậu ta dường như có hàng ngàn lời muốn nói.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0