Hối Tiếc

Chương 9

Chưa rõ

2025-03-18 20:46:03

"Tôi biết mình đã sai rồi, tôi rất hối hận. Cậu có thể khuyên nhủ cậu ấy không.”

 

Trong khoảng thời gian này cô ta dùng hết mọi cách, cũng không thể khiến điểm thiện cảm tăng lên. Hạ Vãn Lâm thật sự sợ. Cô ta không muốn biến mất.

 

Tôi từ từ tách bàn tay ướt đẫm của Hạ Vãn Lâm ra.

 

 

“Nếu thật sự là như vậy. Hạ Vãn Lâm. Cậu thật sự đáng chết.”

 

Hạ Vãn Lâm cứng đờ.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm. "Tôi sẽ chờ, chờ ngày mà cậu bị xóa sổ. Tôi thật sự, rất chờ mong nó đến.”

 

Hạ Vãn Lâm sửng sốt một giây, bỗng nhiên chửi ầm lên với tôi: “Sẽ không.”

 

Cô ta không ngừng lắc đầu: "Tôi sẽ không thất bại. Rõ ràng thiếu chút nữa là cậu ấy có thể thích tôi rồi. Kiều Úc Vũ, người đứng sau chuyện này nhất định là cậu!"

 

Tôi không để ý đến cơn điên cuối cùng của cô ta nữa, xoay người đi vào trường.

 

25

 

Trời mưa rất lớn trong kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6.

 

Trong tiếng sấm cuối cùng, cuộc sống trung học của tôi đã hoàn toàn kết thúc.

 

Nhưng bất ngờ là tôi không hề thấy nhẹ nhõm. Tôi tưởng là mình lo lắng thành tích, nhưng ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, tôi vẫn không có cảm giác vui vẻ gì.

 

Tôi nhận ra rằng dường như không có gì đáng để tôi vui vẻ. Thậm chí trong khoảnh khắc nhận được tin tức, tôi cũng không biết phải chia sẻ cùng ai.

 

Tôi nằm trong phòng trọ, ngoại trừ tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, không có bất kỳ âm thanh nào. Cứ như vậy lẳng lặng một hồi lâu.

 

Tôi chợt nhớ lại mùa hè đã lâu lắm rồi. Buổi trưa nóng nực ấy, cùng khuôn mặt tươi cười của Tống Dương Khanh.

 

Cậu ta một tay cầm bài thi, một tay điểm lên trán tôi: “Kiều Úc Vũ, sao lại không học được chứ. Đến lúc đó đừng vì thành tích mà khóc, tôi sẽ không dỗ dành cậu đâu. Nếu lần này không được thì tôi sẽ không...”

 

……

 

Tôi ôm gối trở mình, đè tất cả hồi ức xuống đáy lòng.

 

Lúc chạng vạng tỉnh lại, tôi bỏ tất cả những thứ có liên quan đến Tống Dương Khanh vào trong rương khóa lại.

 

Sau khi ra cửa, tôi giơ tay nhẹ nhàng ném một cái. Chìa khóa xẹt thành một đường cong trên không trung, chìm xuống đáy hồ.

 

“Tạm biệt.” Tôi nói thầm: “Tống Dương Khanh.”

 

Góc nhìn Hạ Vãn Lâm

 

Từ lần trước đi thành phố A tìm Kiều Úc Vũ xong, Hạ Vãn Lâm vẫn không chấp nhận, đã dùng tất cả mọi cách. Cô ta thật sự mệt mỏi.

 

Lăn qua lăn lại lâu như vậy, Tống Dương Khanh vẫn giống như ngọn núi c.h.ế.t hoàn toàn.

 

Lúc cô ta hoảng sợ không chịu nổi, chuyện sợ hãi nhất cũng đã tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Công lược thất bại, cô sắp bị hệ thống xóa bỏ.] Âm thanh nhắc nhở hệ thống lạnh như băng bỗng nhiên vang lên trong đầu.

 

Sắc mặt Hạ Vãn Lâm trong nháy mắt trở nên trắng bệch: "Không phải...Không phải, cho tôi thêm chút thời gian. Tôi sẽ thành công rất nhanh. Rõ ràng là Tống Dương Khanh thích tôi.”

 

Cô ta hét lên và sụp đổ. Nhưng vẫn không ngăn cản được thân thể dần dần biến mất.

 

Hạ Vãn Lâm ôm đầu, cuối cùng bật khóc nức nở: “Tôi sẽ thành công nhanh mà... Sao Tống Dương Khanh lại không thích chứ..."

 

Âm thanh cuối cùng cũng dần dần nhỏ đi, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hạ Vãn Lâm. Cuối cùng cùng thân thể biến mất tại chỗ, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

 

[Công lược thất bại, đang dọn dẹp.]

 

[Thanh lý thành công.]

 

Ngoại truyện - Tống Dương Khanh

 

1

 

Mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Tống Dương Khanh đến thành phố A vô số lần, muốn hỏi Kiều Úc Vũ ghi danh vào trường đại học nào. Nhưng cho đến khi thư thông báo trúng tuyển đến, cậu ta cũng không dám tới gần.

 

Chạng vạng hôm đó, Tống Dương Khanh thấy Kiều Úc Vũ đứng bên hồ. Trong tay cô nắm chặt một chiếc chìa khóa. Cô rũ mắt vuốt ve chìa khóa, chăm chú nhìn thật lâu. Cuối cùng giơ tay ném, chìa khóa rơi xuống chỗ sâu nhất, chìm thẳng xuống đáy hồ.

 

Trái tim của Tống Dương Khanh cũng dường như chùng xuống. Có lẽ người khác không biết chìa khóa đại diện cho cái gì, nhưng không ai rõ ràng hơn Tống Dương Khanh. Kiều Úc Vũ từng nói với cậu ta, nếu cô muốn quyết tâm quên hết chuyện gì sẽ ném một chiếc chìa khóa.

 

Kiều Úc Vũ, thật sự định hoàn toàn quên cậu ta.

 

Trong nháy mắt đó, Tống Dương Khanh biết rõ sẽ có một ngày như vậy xảy ra. Nhưng vẫn không thể chấp nhận.

 

Tống Dương Khanh đứng cách đó không xa trầm mặc nhìn vị trí chìa khóa chìm xuống, thất thần nhìn thật lâu. Có thứ gì đó đang bong ra từng chút một, cảm giác đó khó chịu đến nỗi không thở được.

 

Tống Dương Khanh luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu ta không làm hỏng mọi chuyện. Nhưng trên đời nào có nếu như.

 

2

 

Những năm gần đây, Tống Dương Khanh luôn lén lút đến trường đại học của Kiều Úc Vũ. Cậu ta đã tìm ra trường của Kiều Úc Vũ.

 

Kiều Úc Vũ có vẻ đã thực sự từ bỏ rồi. Cô đã lấy lại được nụ cười như xưa. Cô cố gắng làm cho cuộc sống của mình thoải mái và vui vẻ hơn.

 

Tống Dương Khanh thực sự vui mừng cho cô, nhưng cũng thực sự buồn bã cho chính mình. Cậu ta không thể từ bỏ nhưng cũng không còn lý do gì để đến gần nữa.

 

Tống Dương Khanh chỉ có thể ở một góc Kiều Úc Vũ không nhìn thấy, chúc cô bình an thuận lợi, khỏe mạnh vui vẻ.

 

Ngoài điều đó, cậu ta không thể làm gì được nữa.

 

Gần đây Tống Dương Khanh thường xuyên nằm mơ, mơ đến trước kia. Lúc Kiều Úc Vũ còn chưa giận cậu ta. Cô luôn nghiêng đầu trêu ghẹo cậu ta: “Này! Đường đường đứng nhất khối, sao ngay cả tôi cậu cũng không dạy được vậy.”

 

“Đây là vấn đề của cậu, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Có nghe hay không?”

 

"Nghe, nghe, nghe." Kiều Úc Vũ gật đầu như thường lệ, lười biếng lại nghiêm túc đáp lại: “Nghe được rồi, nghe được bằng cả tai.”

 

(--END--)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hối Tiếc

Số ký tự: 0