Chương 8
Zhihu
2025-03-23 15:03:03
Tam Thất bên cạnh vừa bày món ăn cho ta, vừa lầm bầm, "Tiểu thư nhà Hình Bộ Thượng Thư trước đây còn nói ngưỡng mộ Thái tử phi, giờ lại trốn tránh như vậy, thật là biết người biết mặt mà không biết lòng."
Ta không quan tâm cười cười, "Tam Thất, chuộng lợi tránh hại là bản tính trời sinh của con người."
"Nhưng cũng không thể quên ân phụ nghĩa được."
Ta bất lực nhìn nàng ấy một cái, vừa mới gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, thì nghe thấy tiếng bước chân bất thường từ bên ngoài điện.
"Thái tử phi, có chuyện gì vậy?" Tam Thất thấy ta sắc mặt khác thường, vội hỏi.
Âm thanh bước chân bên ngoài rất nặng nề, lại có trật tự, là binh lính cầm trọng binh? Còn có nhiều người nữa?
Nhưng cấm quân không có lệnh không được vào nội điện.
Ta nhìn chằm chằm vào cửa đại điện, lúc này không thấy có gì bất thường, những binh lính cách nơi này còn khá xa, những người không có nội lực thì căn bản không thể phát hiện ra.
Nếu ta đoán không sai, có chuyện lớn sắp xảy ra.
"Tam Thất." Giọng nói của ta căng thẳng, "Nếu lát nữa có người xông vào, đừng hoảng loạn, theo sát ta."
Tam Thất nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi, nàng ấy khẩn trương nuốt nước bọt, rồi gật đầu.
"Nhưng tiểu thư, đây là hoàng cung, sao có thể..." Tam Thất nói nhỏ như muỗi.
Mỗi bước mỗi xa
Ta lắc đầu, ta cũng không biết, nhưng hiện tại ta không mang binh khí, nếu phải tự bảo vệ mình thì có lẽ phải nhanh chóng giành lấy một món binh khí mới được.
"Thái tử phi nương nương, lâu ngày không gặp, ngài ngược lại trông có vẻ giản dị hơn..."
Có một nữ quyến đến nói chuyện với ta, nhưng ta đã không còn tâm trí nghe nàng ta nói gì, tiếng bước chân ngày càng gần.
"Thái tử phi, sắc mặt của ngài sao lại..."
Nàng ta chưa nói hết câu, thì bên cửa đại điện đã vang lên tiếng thét chói tai của cung nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ thấy một cung nữ toàn thân đầy m.á.u chạy vào, phía sau nàng ta là những người binh lính mặc trọng giáp, trong chớp mắt, thanh trường đao của binh lính kia đã rơi xuống lưng nàng ta.
Máu văng tung tóe khắp nơi!
---
"Giết người rồi!"
Xung quanh, những nữ quyến thường ngày sống trong nhung lụa, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
Một đám đều sợ hãi đến mức ngồi phịch tại chỗ.
Chỉ thấy một phu nhân gần cửa đại điện đã hoàn toàn sợ hãi, ngay cả khi lưỡi d.a.o lấy mạng ngay gần kề cũng không biết tránh né.
Ta sử dụng hết thân pháp, bay người đá văng thanh kiếm sắp rơi xuống của người binh lính, rồi một tay bắt lấy, vừa chạm vào kiếm, khí thế quanh người ta lập tức bộc phát.
Binh lính kia ngẩn ra một chút, sau đó rút d.a.o găm tấn công ta, ta vừa động cổ tay, vung ra một chiêu kiếm hoa, mà binh lính ngã xuống, trên cổ xuất hiện một vết m.á.u rất mảnh.
Sau khi ta g.i.ế.c người đó, các binh lính xung quanh nhanh chóng chú ý đến ta, ngày càng nhiều người tiến lại gần.
“Tam Thất, trốn kỹ!”
Dư quang của ta liếc thấy Tam Thất đang trốn sau một cột, liền yên tâm cầm kiếm nghênh địch.
Nhưng dù ta có võ công xuất chúng, nhưng số lượng binh lính bên ngoài đổ vào càng lúc càng nhiều, bên cạnh ta đã có không ít nữ quyến không chạy thoát bị giết, cả mặt đất trong đại điện loang lổ vết máu, như một Tu La Tràng.
Khi nội lực tiêu hao ngày càng nhiều, tốc độ vung kiếm của ta cũng chậm lại, bị kẻ địch tìm ra sơ hở, trên người ta đã thêm vài vết thương.
Ta vừa đánh vừa lùi, gần như lùi đến phía trong cùng.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Âm thanh xé gió cùng tiếng kêu của Tam Thất gần như vang lên cùng lúc, ta thấy trước mắt lóe lên, một hình dáng gầy yếu chắn trước mặt ta.
Chắn lại lưỡi kiếm sắc bén vốn sẽ đ.â.m vào n.g.ự.c ta.
Ta không quan tâm cười cười, "Tam Thất, chuộng lợi tránh hại là bản tính trời sinh của con người."
"Nhưng cũng không thể quên ân phụ nghĩa được."
Ta bất lực nhìn nàng ấy một cái, vừa mới gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, thì nghe thấy tiếng bước chân bất thường từ bên ngoài điện.
"Thái tử phi, có chuyện gì vậy?" Tam Thất thấy ta sắc mặt khác thường, vội hỏi.
Âm thanh bước chân bên ngoài rất nặng nề, lại có trật tự, là binh lính cầm trọng binh? Còn có nhiều người nữa?
Nhưng cấm quân không có lệnh không được vào nội điện.
Ta nhìn chằm chằm vào cửa đại điện, lúc này không thấy có gì bất thường, những binh lính cách nơi này còn khá xa, những người không có nội lực thì căn bản không thể phát hiện ra.
Nếu ta đoán không sai, có chuyện lớn sắp xảy ra.
"Tam Thất." Giọng nói của ta căng thẳng, "Nếu lát nữa có người xông vào, đừng hoảng loạn, theo sát ta."
Tam Thất nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi, nàng ấy khẩn trương nuốt nước bọt, rồi gật đầu.
"Nhưng tiểu thư, đây là hoàng cung, sao có thể..." Tam Thất nói nhỏ như muỗi.
Mỗi bước mỗi xa
Ta lắc đầu, ta cũng không biết, nhưng hiện tại ta không mang binh khí, nếu phải tự bảo vệ mình thì có lẽ phải nhanh chóng giành lấy một món binh khí mới được.
"Thái tử phi nương nương, lâu ngày không gặp, ngài ngược lại trông có vẻ giản dị hơn..."
Có một nữ quyến đến nói chuyện với ta, nhưng ta đã không còn tâm trí nghe nàng ta nói gì, tiếng bước chân ngày càng gần.
"Thái tử phi, sắc mặt của ngài sao lại..."
Nàng ta chưa nói hết câu, thì bên cửa đại điện đã vang lên tiếng thét chói tai của cung nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ thấy một cung nữ toàn thân đầy m.á.u chạy vào, phía sau nàng ta là những người binh lính mặc trọng giáp, trong chớp mắt, thanh trường đao của binh lính kia đã rơi xuống lưng nàng ta.
Máu văng tung tóe khắp nơi!
---
"Giết người rồi!"
Xung quanh, những nữ quyến thường ngày sống trong nhung lụa, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
Một đám đều sợ hãi đến mức ngồi phịch tại chỗ.
Chỉ thấy một phu nhân gần cửa đại điện đã hoàn toàn sợ hãi, ngay cả khi lưỡi d.a.o lấy mạng ngay gần kề cũng không biết tránh né.
Ta sử dụng hết thân pháp, bay người đá văng thanh kiếm sắp rơi xuống của người binh lính, rồi một tay bắt lấy, vừa chạm vào kiếm, khí thế quanh người ta lập tức bộc phát.
Binh lính kia ngẩn ra một chút, sau đó rút d.a.o găm tấn công ta, ta vừa động cổ tay, vung ra một chiêu kiếm hoa, mà binh lính ngã xuống, trên cổ xuất hiện một vết m.á.u rất mảnh.
Sau khi ta g.i.ế.c người đó, các binh lính xung quanh nhanh chóng chú ý đến ta, ngày càng nhiều người tiến lại gần.
“Tam Thất, trốn kỹ!”
Dư quang của ta liếc thấy Tam Thất đang trốn sau một cột, liền yên tâm cầm kiếm nghênh địch.
Nhưng dù ta có võ công xuất chúng, nhưng số lượng binh lính bên ngoài đổ vào càng lúc càng nhiều, bên cạnh ta đã có không ít nữ quyến không chạy thoát bị giết, cả mặt đất trong đại điện loang lổ vết máu, như một Tu La Tràng.
Khi nội lực tiêu hao ngày càng nhiều, tốc độ vung kiếm của ta cũng chậm lại, bị kẻ địch tìm ra sơ hở, trên người ta đã thêm vài vết thương.
Ta vừa đánh vừa lùi, gần như lùi đến phía trong cùng.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Âm thanh xé gió cùng tiếng kêu của Tam Thất gần như vang lên cùng lúc, ta thấy trước mắt lóe lên, một hình dáng gầy yếu chắn trước mặt ta.
Chắn lại lưỡi kiếm sắc bén vốn sẽ đ.â.m vào n.g.ự.c ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro