Chương 1
Zhihu
2025-03-23 15:03:03
Phó Diễn đến Tây Bắc trị thủy đã trở về.
Khi nghe tin này, ta đang ngủ trưa, vội vàng chạy ra ngoài mà ngay cả giày cũng không kịp mang.
Tay áo rũ xuống của ta bị gió thổi phồng lên, như đôi cánh bướm khổng lồ.
Khi ta vừa đến cửa lớn, đã thấy Phó Diễn ôm một nữ tử mặc áo hồng bước vào.
Hắn thậm chí không nhìn ta một cái, đi ngang qua ta.
"Thái tử phi, giày của ngài!" Thị nữ Tam Thất vội vàng chạy đến, thấy Phó Diễn lập tức hành lễ, "Thái tử điện hạ."
"Thật là không ra thể thống gì!"
Giọng nói có chút tức giận của Phó Diễn từ phía sau vang lên, đám tôi tớ xung quanh lập tức quỳ xuống.
Nhưng ta biết hắn đang nói về ta.
"A Diễn đừng tức giận." Giọng nói của nữ tử kia mềm mại, có chút ý làm nũng.
Phó Diễn không nói gì thêm, ôm nàng ta đi về phía viện Tùng Phong.
Hắn dường như cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của ta.
Sau đó, liên tiếp nhiều ngày, hắn ở lại viện Tùng Phong cùng với nữ tử đó.
Viện Tùng Phong là nơi hắn xử lý công việc, bình thường ta cũng không thể vào, nhưng giờ đây, chỉ cần Phó Diễn vui vẻ, quy củ gì đó căn bản cũng không quan trọng.
"Thái tử phi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, Thu cô nương đó là một nữ y, nghe nói Thái tử ở Tây Bắc bị cảm lạnh chưa khỏi, nên mới cho nàng ta ở lại viện Tùng Phong." Nha đầu ngốc Tam Thất suốt ngày nghĩ cách an ủi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng trên dưới trong phủ, lời đồn đã lan ra khắp nơi, Phó Diễn lại chưa từng giải thích với ta một lần nào, thậm chí hắn còn không muốn đến gặp ta.
"Tam Thất, có phải ta đã không còn xinh đẹp nữa không?" Ta nhìn vào gương đồng thấy khuôn mặt mình có phần tiều tụy, lần đầu tiên cảm thấy mình không xinh đẹp đáng yêu bằng Thu cô nương đó.
"Thái tử phi nói gì vậy, Thái tử phi là một đệ nhất mỹ nhân, chỉ cần trang điểm một chút, nhất định sẽ là chim sa cá lặn."
Nghe Tam Thất nói vậy, ta mới nhớ ra, từ khi cách xa Trưởng Tư, ta liền suốt ngày tiều tụy, không còn tâm trạng nào để trang điểm.
Khi ta đang nói chuyện với Tam Thất, có một gã sai vặt đến, nói Phó Diễn muốn ta đến viện Tùng Phong.
Tam Thất nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ, đặc biệt chọn cho ta một chiếc váy gấm thêu hoa văn mây, lại búi cho ta một kiểu tóc xinh xắn, vẽ mày tô son.
Ta nhìn vào gương thấy mình rạng rỡ như vậy, trong phút chốc như thể quay trở lại những ngày đầu tiên đến Đông Cung.
Ta cũng đã mặc chiếc váy màu này, tự tay trồng cây hạnh trong sân, Phó Diễn từ trên triều trở về, lén lút đến sau lưng ta bế bổng ta lên, ta liền nhân cơ hội bôi bùn lên mặt hắn.
Hắn không hề tức giận, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, "A Âm sao lại nghịch ngợm như vậy, sau này làm sao làm mẫu thân được."
Một câu nói thành lời sấm.
Ta quả thật không làm tốt vai trò mẫu thân.
Khi ta đến viện Tùng Phong, Phó Diễn đang phê duyệt công văn, còn Thu cô nương đang nghiền thuốc của nàng ta.
"Hôm nay gọi nàng đến chỉ có một việc, Cô muốn nhận Ánh Thu làm trắc phi." Thời điểm hắn nói lời này, đầu cũng không nâng lên chút nào.
Nghe vậy, cả người ta chấn động, không thể tin nổi mà nhìn Phó Diễn.
"A Âm của chúng ta là nữ tử tốt nhất trên thế giới, cũng là thê tử duy nhất của ta." Lời thề trước đây vẫn còn văng vẳng bên tai, chàng thiếu niên trong tim trong mắt đâu đâu cũng chan chứa tình cảm dành cho ta, cũng đã từng hứa trước mặt phụ huynh của ta sẽ không nạp thêm thiếp.
Mà hiện giờ, hắn trở nên xa lạ đến mức khiến ta sợ hãi.
Khi nghe tin này, ta đang ngủ trưa, vội vàng chạy ra ngoài mà ngay cả giày cũng không kịp mang.
Tay áo rũ xuống của ta bị gió thổi phồng lên, như đôi cánh bướm khổng lồ.
Khi ta vừa đến cửa lớn, đã thấy Phó Diễn ôm một nữ tử mặc áo hồng bước vào.
Hắn thậm chí không nhìn ta một cái, đi ngang qua ta.
"Thái tử phi, giày của ngài!" Thị nữ Tam Thất vội vàng chạy đến, thấy Phó Diễn lập tức hành lễ, "Thái tử điện hạ."
"Thật là không ra thể thống gì!"
Giọng nói có chút tức giận của Phó Diễn từ phía sau vang lên, đám tôi tớ xung quanh lập tức quỳ xuống.
Nhưng ta biết hắn đang nói về ta.
"A Diễn đừng tức giận." Giọng nói của nữ tử kia mềm mại, có chút ý làm nũng.
Phó Diễn không nói gì thêm, ôm nàng ta đi về phía viện Tùng Phong.
Hắn dường như cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của ta.
Sau đó, liên tiếp nhiều ngày, hắn ở lại viện Tùng Phong cùng với nữ tử đó.
Viện Tùng Phong là nơi hắn xử lý công việc, bình thường ta cũng không thể vào, nhưng giờ đây, chỉ cần Phó Diễn vui vẻ, quy củ gì đó căn bản cũng không quan trọng.
"Thái tử phi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, Thu cô nương đó là một nữ y, nghe nói Thái tử ở Tây Bắc bị cảm lạnh chưa khỏi, nên mới cho nàng ta ở lại viện Tùng Phong." Nha đầu ngốc Tam Thất suốt ngày nghĩ cách an ủi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng trên dưới trong phủ, lời đồn đã lan ra khắp nơi, Phó Diễn lại chưa từng giải thích với ta một lần nào, thậm chí hắn còn không muốn đến gặp ta.
"Tam Thất, có phải ta đã không còn xinh đẹp nữa không?" Ta nhìn vào gương đồng thấy khuôn mặt mình có phần tiều tụy, lần đầu tiên cảm thấy mình không xinh đẹp đáng yêu bằng Thu cô nương đó.
"Thái tử phi nói gì vậy, Thái tử phi là một đệ nhất mỹ nhân, chỉ cần trang điểm một chút, nhất định sẽ là chim sa cá lặn."
Nghe Tam Thất nói vậy, ta mới nhớ ra, từ khi cách xa Trưởng Tư, ta liền suốt ngày tiều tụy, không còn tâm trạng nào để trang điểm.
Khi ta đang nói chuyện với Tam Thất, có một gã sai vặt đến, nói Phó Diễn muốn ta đến viện Tùng Phong.
Tam Thất nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ, đặc biệt chọn cho ta một chiếc váy gấm thêu hoa văn mây, lại búi cho ta một kiểu tóc xinh xắn, vẽ mày tô son.
Ta nhìn vào gương thấy mình rạng rỡ như vậy, trong phút chốc như thể quay trở lại những ngày đầu tiên đến Đông Cung.
Ta cũng đã mặc chiếc váy màu này, tự tay trồng cây hạnh trong sân, Phó Diễn từ trên triều trở về, lén lút đến sau lưng ta bế bổng ta lên, ta liền nhân cơ hội bôi bùn lên mặt hắn.
Hắn không hề tức giận, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, "A Âm sao lại nghịch ngợm như vậy, sau này làm sao làm mẫu thân được."
Một câu nói thành lời sấm.
Ta quả thật không làm tốt vai trò mẫu thân.
Khi ta đến viện Tùng Phong, Phó Diễn đang phê duyệt công văn, còn Thu cô nương đang nghiền thuốc của nàng ta.
"Hôm nay gọi nàng đến chỉ có một việc, Cô muốn nhận Ánh Thu làm trắc phi." Thời điểm hắn nói lời này, đầu cũng không nâng lên chút nào.
Nghe vậy, cả người ta chấn động, không thể tin nổi mà nhìn Phó Diễn.
"A Âm của chúng ta là nữ tử tốt nhất trên thế giới, cũng là thê tử duy nhất của ta." Lời thề trước đây vẫn còn văng vẳng bên tai, chàng thiếu niên trong tim trong mắt đâu đâu cũng chan chứa tình cảm dành cho ta, cũng đã từng hứa trước mặt phụ huynh của ta sẽ không nạp thêm thiếp.
Mà hiện giờ, hắn trở nên xa lạ đến mức khiến ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro