Hoài Âm

Chương 7

Zhihu

2025-03-23 15:03:03

Sinh nhật của Hoàng hậu, Phó Diễn muốn dẫn ta vào cung tham dự tiệc mừng thọ.

Ban đầu ta định để Tam Thất ở lại trong viện, nhưng nha đầu này không chịu, "Mấy nàng ta vụng về như vậy, ngay cả Thái tử phi thích ăn gì cũng không biết, ta đương nhiên phải đi theo."

Lúc đó, vết sẹo trên mặt nàng ấy đã mờ đi một chút, thấy nàng ấy đã nghĩ thông suốt, ta cũng yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là khi ta dẫn Tam Thất đến cổng lớn, vừa thấy Khương Ánh Thu rúc vào trong lòng Phó Diễn, mặt mày đầy vẻ uất ức không nỡ rời xa.

Biết là đi tham dự tiệc mừng thọ, người ngoài nhìn vào có thể tưởng như sinh ly tử biệt không bằng.

Giờ đây bụng nàng ta đã lớn hơn một chút, được Phó Diễn cẩn thận ôm vào lòng.

"Nàng cứ yên tâm ở trong phủ, qua buổi trưa ta liền trở về." Phó Diễn vốn đã có nét đẹp thanh tú, khi nhìn về phía Khương Ánh Thu thì dịu dàng như gió ấm tháng Ba.

Ta cũng từng sa vào ánh mắt như vậy của hắn, nhưng giờ đây nhìn thấy, chỉ thấy chói mắt cực kỳ,

"Điện hạ, mấy hôm nay Ánh Thu không được thoải mái, chàng nhớ về sớm nhé." Khương Ánh Thu nhíu mày nũng nịu, nhưng khi bất ngờ nhìn thấy ta, cả người nàng ta co rúm lại một chút

Phó Diễn cũng phát hiện ra ta, hắn hơi nghiêng người che khuất Khương Ánh Thu một phần.

Như thể ta là mãnh thú hồng thủy.

Ta khẽ cười một tiếng, vượt qua bọn họ đi về phía xe ngựa ở cổng.

Khi ta ngồi lên xe ngựa, một lúc sau Phó Diễn mới lên xe.

Chờ hắn lên xe, xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh.

Thực ra không gian bên trong xe ngựa khá rộng, ta và Phó Diễn mỗi người ngồi một bên, ở giữa còn có một khoảng cách.

Nhưng ta vẫn cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là vì ánh mắt hắn cứ lơ đãng rơi vào người ta.

"A Âm, nàng đã gầy đi nhiều." Phó Diễn lên tiếng, giọng nói có chút trầm thấp.

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta tránh ánh mắt hắn, không muốn trả lời, không lâu sau, hắn đột nhiên đưa một cái lò sưởi ấm vào tay ta.

"Tay của nàng... đã đỡ hơn chưa?" Phó Diễn mở miệng hỏi, vẻ mặt hiếm khi có chút lo lắng cùng day dứt.

"Nhọc điện hạ quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi." Ta tự giễu cười, "Nói đến đây, còn phải đa tạ điện hạ lúc đó đã giơ cao đánh khẽ, nếu không tay này của ta đã bị phế rồi."

"A Âm... lúc đó ta cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách."

Ta quay mặt đi chỗ khách, không muốn nói thêm.

Phó Diễn nhẹ thở dài, "A Âm, sao chúng ta lại đi đến nông nỗi này?"

Ta nhìn ra ngoài qua khe hở rèm xe, mới chợt phát giác hình như đã rất lâu rồi ta không ra khỏi Đông Cung.

Ta bị kẹt trong căn viện bốn phía vuông vức đó, từng cưỡi ngựa phi nhanh, ngắm nhìn tuyết ở Nam Cương, ngắm trăng nơi biên tái, dường như là chuyện của kiếp trước.

Ta cũng muốn biết vì sao ta lại đi đến nông nỗi này.

Đến tột cùng là thứ gì đã giam giữ ta?

Ta còn chưa nghĩ ra, xe ngựa đã đến cổng Trùng Dương.

Phó Diễn dẫn ta vào cung Tử Dương, bên trong đại điện đã vô cùng nào nhiệt.

Hôm nay Hoàng đế vẫn đang bệnh trong người, chỉ có Hoàng hậu ngồi cao trên phượng ỷ.

Ta phối hợp với Phó Diễn tiến lên thỉnh an Hoàng hậu, rồi dâng lễ vật lên.

Hoàng hậu đã lâu ngày không gặp ta, nắm tay ta nói chuyện một hồi, đến khi tiệc sắp bắt đầu, ta mới ngồi vào ghế dành cho nữ quyến ở thiên điện.

Có lẽ tin đồn Khương Ánh Thu được sủng ái đã lan ra khắp Thượng Kinh, những phu nhân tiểu thư trước đây thân thiết với ta giờ gặp ta cũng chỉ lễ phép chào hỏi, có lẽ đều nghĩ ta không còn được vinh sủng, Thái tử phi cũng đã trở thành vật trang trí.

Nhưng ta lại cảm thấy khoan khoái, bình thường giữa ta và những người này cũng chỉ là diễn trò mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoài Âm

Số ký tự: 0