Chương 18
Zhihu
2025-03-23 15:03:03
Yến Tuyết thấy hắn đi rồi, đổ thuốc vừa rồi vào chậu hoa.
“Hắn bây giờ cẩn thận hơn rồi, đơn thuốc hôm nay là do thái y của hắn kê, thuốc cũng đã sắc xong gửi đến." Yến Tuyết nhẹ giọng nói với ta.
"Việc ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?" Ta tính toán thời gian trong lòng, có lẽ cũng gần đến lúc.
"Đã làm xong, người... đã trên đường đến kinh rồi."
Ta gật đầu, vậy thì chỉ còn chờ đến ngày mùng bảy tháng sau.
"Yến Tuyết, ngươi từng nói với ta về kim châm khóa hồn, có thể tạm thời phục hồi nội lực của người."
"Người đừng có mà nghĩ đến!" Yến Tuyết hoảng hốt, "Điều đó gây hại rất lớn cho cơ thể, cơ thể của người vốn đã không khỏe."
"Không sao." Ta khổ sở cười lắc đầu, "Những chuyện này do ta dựng nên, cũng nên để ta tự tay kết thúc."
"Tướng quân, đây không phải lỗi của người, thiên gia vô tình, người cũng là thân bất do kỷ." Yến Tuyết nhìn ta, khóe mắt rơi lệ.
Ta đứng dậy, đi đến bàn gỗ đàn hương để lấy bảo kiếm.
"Chuôi kiếm Kinh Hồng này, là a nương tặng cho ta, a nương của ta vốn không muốn ta như trưởng huynh thứ huynh lên chiến trường, a nương chỉ hy vọng ta có thể bình an thuận lợi cả đời, nhưng từ nhỏ ta đã quen nghe những câu chuyện về các tướng quân lập công trạng hiển hách, nên quyết tâm trở thành nữ tướng quân, ai cũng không thể khuyên ngăn."
"A nương nói với ta, tướng quân không phải bị vây mãi trong câu chuyện uy vũ hiển hách, được muôn người kính ngưỡng. Tướng quân phải gánh vác trọng trách bảo vệ quốc gia, không được phụ lòng mong mỏi của lê dân bách tính, lên chiến trường, ta không thể lùi bước, bất kể phía trước là núi đao biển lửa, hay là da ngựa bọc thây."
"Các ngươi gọi ta một tiếng tướng quân, thì ta phải gánh vác trách nhiệm, lần này, một bước ta cũng không lùi."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày mùng sáu.
Kính Nương bên kia đã truyền tin cho ta.
Ngày mai sau đại điển phong Hậu, Hoàng đế sẽ khao thưởng ba quân, vì vậy ngày mai tiên cung, ngoài phụ huynh của ta, còn có một số tướng quân trong Tống gia quân đã lập được chiến công.
Thật tốt, những trụ cột vững chắc của Tống gia quân ngày mai đều sẽ vào cung.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngày mai là đại điển phong Hậu, Khương Thừa tướng và bách quan sẽ đến chứ?" Ta ngồi trước bàn lau kiếm Kinh Hồng, không ngẩng đầu hỏi Ngọc Thư.
"Vâng, nương nương, đại điển phong Hậu ngày mai do Khương Thừa tướng chủ trì." Ngọc Thư trả lời.
Nghe vậy, khóe môi ta nở một nụ cười, "Cũng phải, ngày trọng đại như vậy cần có nhiều người chứng kiến."
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, Ngọc Thư và Ngọc Họa vừa trang điểm cho ta, vừa nói từ hôm qua trong cung đã bắt đầu chuẩn bị đại điển phong Hậu, đến sáng hôm nay mới hoàn tất.
Khi trang điểm xong, dùng bữa sáng, ta ngồi yên trong cung Minh Xuân chờ đợi phụ huynh đến.
Ban đầu phụ huynh ta định đến đại điển phong Hậu trước, nhưng Hoàng đế thấy ta không khỏe, đặc biệt cho phép bọn họ đến cung Minh Xuân thăm ta trước.
Chờ một lúc, ta cảm thấy hơi mệt, buồn chán nghịch ngợm với con chim trong lồng.
Nhưng tiếng bước chân ngày càng nhiều bên ngoài khiến ta mất hứng.
Hôm nay khi ta thức dậy, ta đã sử dụng kim châm khóa hồn mà Yến Tuyết đưa, bây giờ nội lực đã phục hồi được tám chín phần, vì vậy ta có thể cảm nhận được những bước chân dạn dày bên ngoài cung Minh Xuân.
"Phu nhân, Trụ Quốc và Tống tướng quân đã đến!"
Ngọc Họa hối hả từ bên ngoài chạy vào, mặt đầy vẻ vui mừng.
Ta đứng dậy đi ra cửa, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, không khỏi thấy chóp mũi đau xót.
"A Âm!"
"Muội muội!"
Tống Viễn Thanh và Tống Hoài Đình vẫn mặc một thân nhung ta, khi thấy ta, bọn họ lập tức vội vàng đi tới.
Nhưng ngay lúc đó, thống lĩnh cấm quân dẫn theo người xông vào.
"Tống gia thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, tội ác tày trời! Hoàng thượng đã ra lệnh, hôm nay trong cung Minh Xuân, ngoài nương nương ra, những người khác đều phải c.h.ế.t không cần bàn!" Thống lĩnh cấm quân nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, tiến lên một bước nhìn ta, "Xin nương nương an ổn chờ trong điện, chớ để thần khó xử!"
“Hắn bây giờ cẩn thận hơn rồi, đơn thuốc hôm nay là do thái y của hắn kê, thuốc cũng đã sắc xong gửi đến." Yến Tuyết nhẹ giọng nói với ta.
"Việc ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?" Ta tính toán thời gian trong lòng, có lẽ cũng gần đến lúc.
"Đã làm xong, người... đã trên đường đến kinh rồi."
Ta gật đầu, vậy thì chỉ còn chờ đến ngày mùng bảy tháng sau.
"Yến Tuyết, ngươi từng nói với ta về kim châm khóa hồn, có thể tạm thời phục hồi nội lực của người."
"Người đừng có mà nghĩ đến!" Yến Tuyết hoảng hốt, "Điều đó gây hại rất lớn cho cơ thể, cơ thể của người vốn đã không khỏe."
"Không sao." Ta khổ sở cười lắc đầu, "Những chuyện này do ta dựng nên, cũng nên để ta tự tay kết thúc."
"Tướng quân, đây không phải lỗi của người, thiên gia vô tình, người cũng là thân bất do kỷ." Yến Tuyết nhìn ta, khóe mắt rơi lệ.
Ta đứng dậy, đi đến bàn gỗ đàn hương để lấy bảo kiếm.
"Chuôi kiếm Kinh Hồng này, là a nương tặng cho ta, a nương của ta vốn không muốn ta như trưởng huynh thứ huynh lên chiến trường, a nương chỉ hy vọng ta có thể bình an thuận lợi cả đời, nhưng từ nhỏ ta đã quen nghe những câu chuyện về các tướng quân lập công trạng hiển hách, nên quyết tâm trở thành nữ tướng quân, ai cũng không thể khuyên ngăn."
"A nương nói với ta, tướng quân không phải bị vây mãi trong câu chuyện uy vũ hiển hách, được muôn người kính ngưỡng. Tướng quân phải gánh vác trọng trách bảo vệ quốc gia, không được phụ lòng mong mỏi của lê dân bách tính, lên chiến trường, ta không thể lùi bước, bất kể phía trước là núi đao biển lửa, hay là da ngựa bọc thây."
"Các ngươi gọi ta một tiếng tướng quân, thì ta phải gánh vác trách nhiệm, lần này, một bước ta cũng không lùi."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày mùng sáu.
Kính Nương bên kia đã truyền tin cho ta.
Ngày mai sau đại điển phong Hậu, Hoàng đế sẽ khao thưởng ba quân, vì vậy ngày mai tiên cung, ngoài phụ huynh của ta, còn có một số tướng quân trong Tống gia quân đã lập được chiến công.
Thật tốt, những trụ cột vững chắc của Tống gia quân ngày mai đều sẽ vào cung.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngày mai là đại điển phong Hậu, Khương Thừa tướng và bách quan sẽ đến chứ?" Ta ngồi trước bàn lau kiếm Kinh Hồng, không ngẩng đầu hỏi Ngọc Thư.
"Vâng, nương nương, đại điển phong Hậu ngày mai do Khương Thừa tướng chủ trì." Ngọc Thư trả lời.
Nghe vậy, khóe môi ta nở một nụ cười, "Cũng phải, ngày trọng đại như vậy cần có nhiều người chứng kiến."
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, Ngọc Thư và Ngọc Họa vừa trang điểm cho ta, vừa nói từ hôm qua trong cung đã bắt đầu chuẩn bị đại điển phong Hậu, đến sáng hôm nay mới hoàn tất.
Khi trang điểm xong, dùng bữa sáng, ta ngồi yên trong cung Minh Xuân chờ đợi phụ huynh đến.
Ban đầu phụ huynh ta định đến đại điển phong Hậu trước, nhưng Hoàng đế thấy ta không khỏe, đặc biệt cho phép bọn họ đến cung Minh Xuân thăm ta trước.
Chờ một lúc, ta cảm thấy hơi mệt, buồn chán nghịch ngợm với con chim trong lồng.
Nhưng tiếng bước chân ngày càng nhiều bên ngoài khiến ta mất hứng.
Hôm nay khi ta thức dậy, ta đã sử dụng kim châm khóa hồn mà Yến Tuyết đưa, bây giờ nội lực đã phục hồi được tám chín phần, vì vậy ta có thể cảm nhận được những bước chân dạn dày bên ngoài cung Minh Xuân.
"Phu nhân, Trụ Quốc và Tống tướng quân đã đến!"
Ngọc Họa hối hả từ bên ngoài chạy vào, mặt đầy vẻ vui mừng.
Ta đứng dậy đi ra cửa, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, không khỏi thấy chóp mũi đau xót.
"A Âm!"
"Muội muội!"
Tống Viễn Thanh và Tống Hoài Đình vẫn mặc một thân nhung ta, khi thấy ta, bọn họ lập tức vội vàng đi tới.
Nhưng ngay lúc đó, thống lĩnh cấm quân dẫn theo người xông vào.
"Tống gia thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, tội ác tày trời! Hoàng thượng đã ra lệnh, hôm nay trong cung Minh Xuân, ngoài nương nương ra, những người khác đều phải c.h.ế.t không cần bàn!" Thống lĩnh cấm quân nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, tiến lên một bước nhìn ta, "Xin nương nương an ổn chờ trong điện, chớ để thần khó xử!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro